Chương 18: Chờ Cho Đến Khi Anh Chơi Chán Mới Thôi (2)

Ngay sau đó, Văn phó quan đã lấy băng gạc và iốt về tới bên cạnh Cố Cảnh Đình.

Ngay khi anh định đưa thứ trong tay cho Kiều Vãn để cô tự mình chữa trị vết thương, thì một bàn tay to có xương ngón tay rõ ràng đã nắm lấy nó từ trong tay anh, sau đó anh nhìn Cố Cảnh Đình bước nhanh đi tới bên cạnh Kiều Vãn, ngồi xổm người xuống.

Văn phó quan đột nhiên mở to hai mắt.

Kiều Vãn cũng sửng sốt, cụp mắt nhìn Cố Cảnh Đình: “Anh..."

“Miệng vết thương của cô cần xử lý một chút thì tốt hơn.” Cố Cảnh Đình nhẹ giọng nói, đầu tiên dùng tăm bông nhúng một ít thuốc iốt, sau đó nhẹ nhàng xoa lên vết thương trên đầu gối của Kiều Vãn.

Động tác của anh nhẹ như lông vũ, không hề khiến cho Kiều Vãn cảm thấy khó chịu.

Kiều Vãn nhìn Cố Cảnh Đình cúi đầu, gương mặt tuấn tú như yêu tinh, đôi mắt hẹp dài lạnh lùng nhìn vết thương ở trên đầu gối cô, ánh mắt thâm trầm khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

Cảm nhận được sự dịu dàng của Cố Cảnh Đình, Kiều Vãn thực cảm thấy cô không thể nhìn thấu người đàn ông này.

Anh rõ ràng là một người lạnh lùng, nhưng bây giờ anh lại vì lo lắng vết thương của cô mà tự mình dịu dàng làm một việc như vậy.

Hay nói cách khác, cô chưa từng nhìn rõ người đàn ông này.

Anh chỉ là một bí ẩn, không thể nào xua tan được sương mù bao bọc quanh người anh.

Cố Cảnh Đình nhanh chóng bôi thuốc iốt lên vết thương, lại dùng băng gạc quấn miệng vết thương một cách khéo léo và cẩn thận.

“Hai ngày tới cô nhớ cẩn thận đừng đυ.ng vào nước.” Sau khi làm xong việc, Cố Cảnh Đình đứng thẳng người, từ trên cao nhìn xuống Kiều Vãn nói.

Kiều Vãn ngước mắt nhìn về phía Cố Cảnh Đình, trên khuôn mặt tuấn tú kia vẫn luôn lạnh lùng, giống như cảnh tượng dịu dàng vừa rồi chỉ là ảo giác của cô mà thôi.

Cô gật đầu: “Cảm ơn."



“Cô thật khách sáo.” Cố Cảnh Đình nhếch mép, anh không thích Kiều Vãn khách sáo với anh như vậy.

Kiều Vãn lại cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm ngón chân của cô, không nói gì.

Nói nhiều sẽ sai sót, khi cô đối mặt với Cố Cảnh Đình luôn có áp lực giống như gặp kẻ thù lớn vậy, nếu có thể thì không nên nói lời nào nữa.

Nhìn thấy Kiều Vãn như vậy, Cố Cảnh Đình chỉ cảm thấy tức giận, nhưng anh không thể làm gì cô gái này.

Cuối cùng anh ngồi xuống bên cạnh Kiều Vãn và cùng đợi với cô.

Khi Văn phó quan nhìn thấy điều này, anh ta giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó, trong mắt anh ta lóe lên một tia mâu thuẫn.

Do dự hết lần này tới lần khác, cuối cùng Văn phó quan vẫn nói với Cố Cảnh Đình: “Tứ gia, thời gian ngài và Ngũ gia hẹn nhau chỉ còn nửa giờ nữa thôi."

“Để Ngũ gia đợi đi.” Cố Cảnh Đình nhẹ giọng nói.

Văn phó quan nghe xong thì sờ cái mũi, trong lòng thầm lẩm bẩm. Ngũ gia, thật không ngờ, có lúc Tứ gia vì phụ nữ mà không màng tới chính sự...

“Cố Tứ Gia, nếu có chuyện bận thì anh đi trước đi.” Kiều Vãn đột nhiên quay đầu nhìn người đàn ông ở bên cạnh.

“Một mình cô xử lý không được.” Cố Cảnh Đình lạnh giọng nói, đôi mắt đen hẹp dài luôn như phủ một tầng băng giá, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.

Đây là điều mà Kiều Vãn không có đường sống để bác bỏ.

Bây giờ cô không còn một xu dính túi, trong bệnh viện này cũng không có người quen. Bên phía Tiểu Thất cũng không biết đang xảy ra chuyện gì ở đó, lỡ như xảy ra chuyện không may, cô thật sự không biết phải làm sao.

Những người khác trong nhà họ Kiều hoàn toàn không quan tâm đến chuyện sống chết của Tiểu Thất, càng không thể mong họ đến bệnh viện giúp đỡ hay đưa tiền. Đây là chuyện vốn không có khả năng xảy ra.