Kiều lão phu nhân nói lời lẽ chính nghĩa, thực ra lúc này trong lòng bà ta đang dời sông lấp biển.
Bà ta cho rằng Kiều Vãn không biết ai đã bán mình.
Dù sao đây cũng là một chuyện rất đáng hổ thẹn, Kiều lão phu nhân lại là một kẻ bề ngoài tốt đẹp, bà ta chắc chắn không muốn để nó bị lộ ra ngoài.
Mà người chủ mua Kiều Vãn cũng không dễ trêu chọc, mặc dù anh ta đã hứa sẽ giữ bí mật, nhưng bây giờ chẳng hiểu tại sao Kiều Vãn lại trở về, không có gì đảm bảo rằng vị chủ kia không tìm đến gây phiền phức.
Nhớ đến thủ đoạn hung tàn độc ác vô cùng của vị phu nhân mua Kiều Vãn, Kiều lão phu nhân không khỏi rùng mình.
Kiều Vãn, chắc chắn không được ở Kiều gia, phải đuổi đi ngay lập tức!
Kiều Vãn vẫn đứng ở chỗ cũ, thu hết mọi biến hóa biểu cảm của Kiều lão phu nhân vào mắt.
Cô không phải con giun trong bụng Kiều lão phu nhân, lại càng không thể đọc được suy nghĩ, nhưng ít nhiều cô vẫn nhìn ra Kiều lão phu nhân lại đang tính toán với cô.
Đáy mắt hiện lên một màu lạnh như sương mù, Kiều Vãn nhìn Kiều lão phu nhân, nhẹ giọng nói: "Bà nội, bà và dì Phương bắt tay bán cháu cho Kỳ thiếu, ngược lại chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ đánh mất người Kiều gia nào sao?"
Lời nói nhẹ nhàng khiến cho sắc mặt của Kiều lão phu nhân lập tức thay đổi, bà ta không ngờ Kiều Vãn lại biết nhanh như vậy, chẳng lẽ bộ dáng ngu ngốc thường ngày của con nhóc đáng chết này đều là giả vờ sao?
Bị đôi mắt của Kiều Vãn nhìn chằm chằm, bà ta cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, Kiều lão phu nhân nhất thời không biết phải nói gì.
Chuyện này đúng là bọn họ đã có lỗi với Kiều Vãn, kế hoạch ban đầu là để Kiều Vãn không bao giờ quay trở lại Kiều gia, nhưng bây giờ cô đã quay lại.
“Cháu về phòng thay quần áo trước đã, sau đó, bà nội, chúng ta sẽ từ từ nói chuyện.” Nửa câu cuối Kiều Vãn nhấn mạnh hơn, khiến mi mắt Kiều lão phu nhân run lên.
Sau khi nói xong, cô không quan tâm Kiều lão phu nhân và Kiều Đình Nguyệt phản ứng như thế nào, quay người và đi về phía phòng của mình.
Uỳnh -
Tiếng đóng cửa rất rõ ràng, khiến Kiều lão phu nhân và Kiều Đình Nguyệt đang nhìn chằm chằm vào Kiều Vãn đồng thời giật nảy mình.
"Bà nội, nhìn bộ mặt đáng chết của Kiều Vãn xem! Thật kiêu ngạo mà!" Kiều Đình Nguyệt cũng cảm thấy Kiều Vãn rất khác so với trước đây, trước đây cho dù cô ta có bắt nạt Kiều Vãn như thế nào, Kiều Vãn đều mang bộ dạng khúm núm, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.
Nhưng mà hôm nay, từ khi Kiều Vãn bước vào nhà, sống lưng của cô vẫn luôn thẳng tắp, mắt sáng như muốn đốt cháy người khác, còn đâu dáng vẻ nhát gan thường ngày kia.
“Tiểu Nguyệt, khi nào thì mẹ cháu quay lại?” Lúc này Kiều lão phu nhân có chút không giữ được sự chú ý, nhìn Kiều Đình Nguyệt và hỏi.
Chuyện bán Kiều Vãn không phải do một mình bà ta làm mà chính mẹ của Kiều Đình Nguyệt mới là chủ mưu.
“Mẹ cháu nói bà ấy sẽ ở nhà bà ngoại cháu vài ngày nữa, hôm nay bà ấy sẽ không về.” Kiều Đình Nguyệt đáp.
"Cháu đi gọi điện thoại cho mẹ cháu, nói cho nó biết Kiều Vãn trở về.” Kiều lão phu nhân nói.
“Vâng ạ.” Kiều Đình Nguyệt không biết về việc Kiều Vãn bị bán, lúc này cô ta cũng có chút kích động, cảm thấy nếu chuyện Kiều Vãn lén lút với đàn ông được xác nhận, như vậy thì sau này việc cô ta gắt gao dẫm Kiều Vãn dưới chân lại càng thuận tiện hơn.
Sau khi Kiều Vãn trở về phòng, cô nhanh chóng cởϊ qυầи áo trên người mình xuống, sau đó cô lao vào phòng tắm nhỏ.
Mở vòi hoa sen, Kiều Vãn cũng mặc kệ việc nước có hơi lạnh, để mặc cho dòng nước lạnh lẽo rửa sạch cơ thể mình.
Chỉ thấy trên cơ thể trắng nõn như ngọc đều là dấu vết xanh tím, tất cả đều là dấu vết của việc điên cuồng đêm qua.
Cho đến bây giờ, đôi chân của cô vẫn có chút không khép chặt lại được.
Tối hôm qua, người đàn ông tên Cố Cảnh Đình đó có thể lực quả thực rất kinh người.
Ngoài ra, các kiểu dáng của anh cũng rất nhiều.