So với việc luôn gϊếŧ con mồi bằng một đòn giống trước đây, bây giờ Kiều Vãn càng thích việc đẩy con mồi vào tình thế tuyệt vọng từng chút một hơn, để con mồi chết dần chết mòn trong tuyệt vọng, nhấm nháp sự đau đớn đến thấu xương.
Tục ngữ nói, cái kiểu đấu với người niềm vui vô tận như thế này mới chơi vui.
Bị Kiều Vãn hỏi đến mức á khẩu không trả lời được, ánh mắt Kiều lão phu nhân nhìn Kiều Vãn lại càng trở nên dò xét hơn.
Cái con nhóc thối tha này, nhìn qua có vẻ có chút khác biệt.
Nhìn vào đôi mắt đen tối tăm của cô, như nước hồ trong đêm tối, lạnh lẽo mênh mông.
Khí chất cũng khác hẳn, không còn vẻ khúm núm như trước kia, trông tự tin hơn hơn rất nhiều.
Mặc dù Kiều Vãn không muốn bộc lộ bản chất của mình quá sớm, đã rất cẩn thận che giấu khí chất ban đầu của mình, nhưng cô vẫn vô tình để lộ ra một chút, đủ để Kiều lão phu nhân cảm thấy cô không giống như trước đây.
"Bà nội, bà xem thử trên người chị đang mặc loại quần áo gì vậy? Đó không phải là quân phục của nam giới sao!" Cô gái mặc váy đỏ giống như đã phát hiện ra điều gì đó ghê gớm, chỉ vào bộ quần áo rõ ràng không vừa vặn trên người Kiều Vãn, lớn tiếng nói.
Vừa rồi Kiều lão phu nhân chỉ lo ngạc nhiên không hiểu sao Kiều Vãn lại trở về, đến mức không để ý đến cách ăn mặc của cô.
Bây giờ, bà ta nhìn kỹ hơn, đúng nhỉ! Quần áo trên người Kiều Vãn, phía trên là áo sơ mi trắng, phía dưới là quần tây màu xanh bộ đội, chân còn đi một đôi dép bông chẳng ra cái gì cả, quần áo cũng là mấy bộ đàn ông đi lính mặc!
Đôi mắt trở nên sắc bén ngay lập tức, khuôn mặt đầy nếp nhăn của Kiều lão phu nhân phủ đầy sương giá.
"Kiều Vãn! Quần áo của mày ở đâu? Tại sao lại mặc quần áo đàn ông trở về? Còn nữa, rốt cuộc đêm qua mày đã đi đâu!"
Bà ta cảm thấy tối hôm qua Kiều Vãn hẳn là không đến phủ Đô thống, nếu không, hôm nay làm sao cô có thể an toàn trở về?
Bộ trang phục dở dở ương ương đó của Kiều Vãn lại càng khiến Kiều lão phu nhân cảm thấy rằng tối qua chắc chắn cô đã quấn lấy đàn ông, quấn đến mức cả quần áo của mình cũng ném đi!
“Bà nội, tối hôm qua cháu đến chỗ nào. Không phải bà biết rõ lắm sao?” Kiều Vãn tiếp tục cười hỏi.
Nụ cười nhàn nhạt ấy giống như bông hoa mộc lan đung đưa trong gió, thuần khiết và cao quý.
Nhưng ở giữa lông mày lại vương vấn sương mù xinh đẹp, giống như một yêu tinh quyến rũ.
Nhìn khuôn mặt tươi cười khuynh thành của Kiều Vãn, trong lòng cô gái mặc váy đỏ lại sinh ra một cơn điên không thể kiềm chế nổi, cô ta nhìn chằm chằm vào Kiều Vãn, ánh mắt như có độc, lại quay sang nói với Kiều lão phu nhân: "Bà nội, bà nhìn thái độ của chị ta đi! Thật kiêu ngạo! Theo như cháu thấy, đêm qua chắc chắn Kiều Vãn đã lén lút với đàn ông rồi!"
Nghe giọng nói có phần sắc bén của cô gái mặc váy đỏ, Kiều Vãn bình tĩnh nhăn nhăn lông mày thanh tú.
Cô gái mặc váy đỏ này tên là Kiều Đình Nguyệt.
Là em gái cùng cha khác mẹ của cô, nhưng tuổi tác lại chỉ chênh cô có nửa tuổi mà thôi.
Vì vậy, điều này cũng đã chứng minh sự thật khiến người khác thấy buồn nôn là cha cô, trong khi mẹ cô vẫn còn mang thai, đã quấn lấy mẹ của Kiều Đình Nguyệt, hoặc có thể bọn họ đã ở cùng nhau sớm hơn.
Nghĩ đến điều này, Kiều Vãn cảm thấy người cha này của cô thực sự là một tên cặn bã nhã nhặn.
Xưa nay Kiều lão phu nhân luôn thiên vị Kiều Đình Nguyệt, sau khi nghe cô ta nói như vậy, ánh mắt lại đánh giá từ đầu đến chân Kiều Vãn một lần nữa, thấy cô vẫn thần sắc ung dung đứng im tại chỗ, không hề bối rối khi bị Kiều Đình Nguyệt vạch trần, ánh mắt bà ta lại càng sâu hơn.
"Kiều Vãn, nếu như cô thực sự lèn qua lại với đàn ông thì bây giờ mày hãy cút ra khỏi nhà ngay lập tức, nhà họ Kiều chúng tôi gánh không nổi cô, sau này chúng tôi sẽ coi như không có khuê nữ như cô." Sắc mặt Kiều lão phu nhân rất khó coi.