Từ trên người của ông lão, Kiều Vãn cảm thấy một luồng khí không tầm thường.
Dương khí vô cùng nồng nặc, dương khí như vậy không nên thuộc về một lão ông lão có tuổi tác cao như vậy, tuy rằng không tuấn tú, nhưng lại chính trực uy nghiêm, cả người toát ra một loại khí chất ngay thẳng, tràn ngập dương khí.
Một người như vậy thường bị những tà vật sợ hãi, ông chắc là người trông coi nhà xác.
Ngay khi Kiều Vãn đang nghĩ cách giải thích cho ông lão hiểu tại sao cô lại đến xem thi thể, ông lão tiếp tục nói.
"Cô có quan hệ thế nào với người chết này?"
Ánh mắt của Kiều Vãn lại đúng lúc lướt đến nhãn trên tủ đông, biết được rằng nữ quỷ này tên là Vân Xuân Chi.
Cô đẩy tấm ván giường vào tủ đông với vẻ mặt đầy ủ rũ và buồn bã.
"Con xin lỗi ông, con là bạn của Xuân Chi. Tối nay, con vừa từ vùng khác đến đây để gặp Xuân Chi. Con thật sự không chịu được nỗi nhớ nhung với bạn mình, cho nên mới không được ông cho phép mà tự tiện mở tủ đông ra..."
“Bạn?” Ông lão nhìn Kiều Vãn với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Nhìn vẻ mặt bi thương trên khuôn mặt ngọt ngào của cô, ông cũng cảm thấy cô gái này là người hiền lành, thế nhưng lại dám một mình đến nhà xác để xem thi thể, không khỏi khiến người ta cảm thấy rất kỳ quái.
“Vâng, con với Xuân Chi là bạn tốt.” Kiều Vãn hít một hơi thật sâu, đôi mắt cô hơi đỏ ửng lên, bên trong dường như có những giọt nước mắt đang trào ra.
Bề ngoài thì diễn xuất thần như vậy nhưng thực ra nội tâm của Kiều Vãn không hề sợ hãi, chẳng chút gợn sóng.
Kiếp trước cô là một Âm dương sư, đương nhiên kiếp này không có ai, ngoại trừ sư phụ cô biết thân phận này, bởi vì sư phụ nói cô giao thiệp với tà vật, để tránh cho những người xung quanh sợ hãi và để tránh những rắc rối không đáng có, hãy cố gắng che giấu danh tính bản thân.
Ngoài mặt, cô thực sự chỉ là một sinh viên đại học rất bình thường, học khoa Diễn xuất.
Vốn dĩ cô dự định sau khi tốt nghiệp sẽ làm việc chăm chỉ để trở thành một diễn viên, đây cũng chính là ước mơ thực sự của cô, về phần làm Âm dương sư, đây là sứ mệnh được trời cao giao phó cho cô, sứ mệnh và ước mơ là hai chuyện khác nhau.
Chỉ là cô không ngờ rằng những nỗ lực của mình ở kiếp trước nhằm hàng yêu trừ ma lại kết thúc bằng một cái chết khi tuổi đời còn trẻ như vậy.
Cũng không biết cô và sư phụ vốn sống nương tựa lẫn nhau, giờ cô không còn, cuộc sống phía trước làm sao tiếp diễn đây?
Nghĩ đến đây, thần sắc của Kiều Vãn càng ưu thương hơn, dường như có một làn sương mờ ảo u buồn đọng lại trong đôi đồng tử như nước mùa thu ấy, khiến bản thân cô không khỏi chạnh lòng.
Ông lão bị tâm trạng buồn bã của Kiều Vãn lây sang, cuối cùng ông cũng bỏ đi nghi ngờ của mình, vẻ lạnh lùng và uy nghiêm trên khuôn mặt cũng dịu dần.
“Hóa ra là như vậy, cháu nên chờ người trực đến làm thủ tục, mới có thể nhìn thấy thi thể chứ.” Giọng điệu của ông lão cũng hòa nhã hơn nhiều: “Ông là người trực ở đây, mọi người gọi ông là ông Chu.”
“Ông Chu, cháu muốn biết, bạn của cháu chết như thế nào vậy ạ?” Kiều Vãn thấp giọng hỏi, giọng nói êm ái ngọt ngào của cô dường như chứa đựng một nỗi buồn hóa ưu tư.
Cô phải tìm hiểu xem nữ quỷ này chết như thế nào, sau đó mới có thể dễ dàng đối phó với cô ta.
Cô phải thừa nhận khi biết nữ quỷ này là một phụ nữ đang mang thai sắp sinh, trong lòng có chút xót xa, cảm thấy nữ quỷ này quá đáng thương.
Nếu như cô ta chịu quay đầu là bờ, nguyện ý đầu thai, Kiều Vãn cũng sẵn sàng giúp đỡ.
Nhưng nếu cô ta không muốn, thì Kiều Vãn cũng đành phải tiêu diệt, tuyệt đối không thể để cô ta gieo họa cho Kiều Thất.
“Người thông báo cho cháu đến xem thi thể, không nói cho cháu biết ư?” Ông Chu nhìn Kiều Vãn một cách đầy khó hiểu.