Nhìn những dấu vết trên gạch sứ, ánh mắt Kiều Vãn rất nhanh hiện ra ánh nhìn đầy thâm thúy mà giá buốt.
Thực lực của nữ quỷ này thật hung hãn.
Nghĩ đến đây, Kiều Vãn cũng tận mắt thấy nữ quỷ hét lên một tiếng thét chói tai, rũ tóc và đập mạnh về phía cô đang đứng.
Kiều Vãn bất ngờ quá đỗi, không kịp đề phòng chỉ nghe thấy một tiếng đùng vang lên, chiếc ghế bên cạnh cô bỗng chốc vỡ thành từng mảnh vụn.
“Chỉ là một tiểu quỷ, cũng đừng quá kiêu ngạo!” Kiều Vãn thốt ra câu nói lạnh lùng, rồi cắn mạnh đầu ngón tay, tưới máu lên trên thanh kiếm gỗ đào.
Huyết quang tràn ngập không trung, quấn lấy toàn bộ kiếm gỗ, cô ra tay chém xuống thật mạnh, lập tức cắt đứt tóc tai của nữ quỷ như xắt đậu phụ.
Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt cũng càng ngày càng mãnh liệt, cả người Kiều Vãn cũng nương theo đó mà nhanh chóng cắt đứt tóc, sau đó dứt khoát đâm vào người nữ quỷ.
Nữ quỷ không ngờ Kiều Vãn lại lợi hại như vậy, lập tức xoay người bỏ chạy!
Tay của Kiều Vãn vẫn còn dính máu, cô dùng toàn bộ sức lực giật tóc nữ quỷ thật mạnh!
“A, a, a!” Nữ quỷ hét lên đầy thảm thiết, Kiều Vãn nhanh tay dùng kiếm hung hăng đâm vào lưng nữ quỷ!
Tiếng thét thê lương xém chút nữa có thể xuyên thủng mái nhà, nữ quỷ trợn to hai mắt phẫn nộ nhìn Kiều Vãn, sau đó thân hình chợt lóe lên, hóa thành một đám khói đen, nhanh chóng tẩu thoát.
Dù nói sao cô cũng không để cho nữ quỷ bỏ chạy, Kiều Vãn nắm chặt kiếm gỗ đào trong tay, đuổi theo sát nút.
Nữ quỷ áo đỏ trốn khỏi phòng bệnh, chạy thật nhanh trên hành lang vắng lặng không một bóng người, đi đến đâu gió lạnh thổi qua đến đó, ánh đèn leo lét.
Kiều Vãn từng bước theo sát, không chậm hơn nữ quỷ chút nào.
Cuối cùng, làn khói đen mà nữ quỷ mặc áo đỏ biến thành đã bay vào một căn phòng.
Căn phòng này không có khóa, Kiều Vãn không vội vàng đi vào, mà nhìn lên trên và thấy tấm biển ngoài cửa.
Nhà xác.
Hai chữ to đùng, rất là nổi bật, lộ ra vẻ âm u.
Người trông coi nhà xác không có ở đây lúc này, dù sao cũng không có ai tùy tiện tới nơi đây.
Kiều Vãn do dự một lúc, cô vẫn đẩy cánh cửa trước mặt ra và chậm rãi đi vào nhà xác.
Luồng khí u ám lao thẳng về phía cô, nhà xác không tính là lớn, ánh đèn mờ ảo, tạo cho người ta cảm giác vô cùng thê lương.
Kiều Vãn nhìn thấy khói đen bốc lên nghi ngút trong tủ đông nơi cất giữ thi thể.
Cô đi nhanh đến vị trí mà nữ quỷ mặc áo đỏ đang ẩn náu, bật công tắc tại vị trí đó và kéo tấm ván giường có thi thể ra khỏi tủ đông.
Cô mở khóa túi vải đựng thi thể, nhìn thấy một bộ thi thể phụ nữ đã cứng đơ.
Cô chỉ kịp nhìn thấy thi thể nữ trước mặt đang mở to hai mắt đầy giận dữ, trong mắt hiện lên vẻ bất đắc dĩ và oán hận thế giới này, tóc rất dài, dáng vẻ rất thanh tú, trên **** xuất hiện một vết sẹo màu tím đỏ sẫm, điểm nổi bật là cái bụng nhô cao của cô gái.
Nhìn qua có vẻ cái thai ít nhất đã tám hoặc chín tháng tuổi, trước khi chết, cô gái này đang mang thai.
Thảo nào có nhiều oán khí như vậy.
Nữ quỷ đã lẩn trốn, nay không còn bóng dáng
“Cô làm gì vậy!” Đúng lúc này, một giọng nói hùng hậu, già nua đột nhiên phát ra từ phía sau Kiều Vãn, khiến cô giật mình, xoay người lại.
Cô nhìn thấy một ông già với dáng người thấp bé và gầy nhom đứng cách cô không xa, nhìn cô với một đôi mắt mờ đυ.c và không vui.
"Tùy tiện quấy rầy người chết ngủ yên như vậy, cô gái nhỏ, lá gan cô cũng lớn quá đó."