Cố Cảnh Đình trở lại căn phòng bên cạnh, cũng không có ngủ ngay mà lấy rượu vang đỏ ra rót một ly, rồi lại sai người giúp việc gọi phó quan Văn vào.
Khi phó quan Văn đi vào phòng, chỉ thấy Cố Cảnh Đình đang đứng một mình trước cửa sổ, trên người mặc áo ngủ màu đen, bóng lưng thon dài có chút cô đơn.
"Chuyện tôi ra lệnh cho anh điều tra hai ngày trước vẫn chưa có kết quả sao?"
Giọng nói lạnh nhạt của Cố Cảnh Đình truyền đến, khiến cho hai mắt của phó quan Văn chợt lóe lên.
“Thưa Tứ gia, đã có kết quả.” Trên gương mặt đen thui của phó quan Văn lộ ra vẻ rối rắm hiếm thấy, anh ta thật sự không biết có nên nói ra chuyện tiếp theo không.
Cố Cảnh Đình không nói gì, chỉ đợi phó quan Văn tiếp tục nói, nhưng đợi đến nửa ngày đối phương vẫn im lặng, Cố Cảnh Đình quay đầu liếc mắt nhìn phó quan Văn.
"Nói."
Một từ đơn giản nhưng lại hàm chứa sự lạnh lùng khắc cốt khiến thần kinh của phó quan Văn run lên, anh ta vội vàng nói: "Con gái của Kỷ Hồng Chương tên là Kỷ Thục Ngữ, đã qua đời năm năm trước, để lại một cặp con gái, con gái lớn tên là Kiều Vãn, con gái út tên là Kiều Thất."
Ngay khi phó quan Văn nhắc đến cái tên Kỷ Thục Ngữ này, đôi mắt đen sâu thẳm của Cố Cảnh Đình rõ ràng đã lóe lên một chút hận ý khắc cốt ghi tâm.
Ba -
Sau đó, chỉ nghe thấy âm thanh vô cùng trong trẻo của tiếng thủy tinh vỡ, ở trong căn phòng yên tĩnh còn đặc biệt rõ ràng hơn.
Chỉ thấy ly thủy tinh chân cao trong tay Cố Cảnh Đình đã bị anh dùng tay không bóp nát, mảnh vụn thủy tinh đâm vào lòng bàn tay, máu hòa với chất lỏng rượu vang đỏ xinh đẹp, nhỏ từng giọt xuống mặt đất.
"Tứ gia.” Ý thức được sự khác thường, phó quan Văn tiến lên một bước, nhưng lại thấy Cố Cảnh Đình chậm rãi giơ tay lên, ngăn cản không cho anh ta tiếp tục tiến lên.
"Anh đi ra ngoài đi."
Phó quan Văn nhìn bàn tay máu me đầm đìa của Cố Cảnh Đình, cuối cùng cũng không nói gì nữa, xoay người bước ra khỏi phòng.
...
Vào lúc bảy giờ sáng, Kiều Vãn thức dậy đúng giờ.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một trận tiếng gõ cửa, giọng của mẹ Liễu cũng theo đó mà vang lên bên ngoài cửa: "Cô Kiều, đã đến giờ ăn sáng rồi."
Kiều Vãn khẽ ừ một tiếng, cửa phòng ngay lập tức được mở ra, mẹ Liễu và hai người hầu nối đuôi nhau đi vào.
“Cô Kiều, thay quần áo trước đi.” Mẹ Liễu cười tủm tỉm nói, bước nhanh đến trước tủ quần áo và mở tủ ra.
Chỉ thấy trong tủ quần áo bốn cánh chất đầy quần áo, tất cả đều là loại thịnh hành nhất hiện tại, có cả sườn xám dùng trong những dịp trang trọng, có cả quần áo bình thường mấy người ngoại quốc hay mặc ra ngoài, có váy liền áo dùng để đi uống trà chiều, có lễ phục dùng để tham gia vũ hội, thậm chí còn có cả những bộ quần áo thể thao mặc khi tập thể dục, có thể nói là ngọc đẹp đầy rẫy...
“Cô Kiều, cô muốn mặc cái nào?” Mẹ Liễu mỉm cười hỏi Kiều Vãn, người đang núp ở trong chăn.
Kiều Vãn chỉ cảm thấy hoa mắt khi nhìn những bộ quần áo đó, nhưng cô cũng biết rất rõ những bộ quần áo đó là do Cố Cảnh Đình chuẩn bị cho cô.
Kiều Vãn cũng không quá ngạc nhiên về điều này, dù sao hiện tại cô cũng là người phụ nữ của anh, cũng đại diện cho mặt mũi của anh.
Trần như nhộng núp ở trong chăn, mặc dù lúc này trong phòng toàn là phụ nữ, nhưng Kiều Vãn vẫn quấn cơ thể thật chặt, chỉ để lộ mỗi cái đầu ra ngoài.
"Mấy người đều đi ra ngoài đi, tôi có thể tự mình mặc quần áo."
“Cô Kiều, Tứ gia bảo chúng tôi đến hầu hạ cô, nếu như không làm tốt nhiệm vụ của mình, chúng tôi sẽ bị trừng phạt.” Mẹ Liễu nói với nói với Kiều Vãn với vẻ khó xử.
Nhìn thấy ba người trước mặt đều đang nhìn cô với vẻ mặt khó xử, cuối cùng Kiều Vãn cũng bất lực thở dài, vươn tay ra khỏi chăn, chỉ vào một chiếc váy nước ngoài màu xanh da trời: "Chọn cái đó đi."