Thấy Kiều Thất ngoan ngoãn như vậy, Kiều Vãn rất vui vẻ gật đầu rồi đứng dậy rời đi.
Đúng lúc trở về nấu cơm cho Kiều Thất, cô tắm rửa đổi sang một bộ quần áo khác.
Tối nay, cô định ở lại bệnh viện với Kiều Thất.
Đi bộ từ bệnh viện Từ An về nhà họ Kiều, Kiều Vãn đi hết khoảng 20 phút.
Bước chân vào phòng khách nhà họ Kiều, Kiều Vãn lập tức trông thấy ba người ngồi xung quanh bàn ăn.
Vừa khéo là 7 giờ tối, là lúc ăn cơm, bởi vì Tô Phân Phương về nhà mẹ đẻ vẫn chưa quay lại, ngồi vây quanh bàn cơm chính là cha cô Kiều Thánh Hiền, Kiều Đình Nguyệt và Kiều lão phu nhân.
Kiều lão phu nhân thật sự bị A Phúc doạ sợ, lúc ăn cơm một tay còn cầm tràng hạt, trong miệng lẩm bẩm, giống như đang niệm kinh Phật.
Mà Kiều Thánh Hiền thì đang nói nói cười cười với Kiều Đình Nguyệt, trông rất vui vẻ.
Những món ăn trên bàn cơm cũng rất phong phú, xem chừng đều là do Kiều Thánh Hiền mua sẵn từ bên ngoài về, bốn món ăn một món canh, hai mặn hai chay, ở giữa bàn cơm còn bày một con vịt quay thơm nức mũi, đấy là món Kiều Đình Nguyệt thích nhất.
Cả gian phòng khách tràn ngập hương thơm khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Ba người này, hoàn toàn không vì Kiều Thất bị ốm nằm viện mà có chút thay đổi nào, bầu không khí quả thực vui vẻ hoà thuận.
Kỳ thiếu không tìm đến cửa, Đại Đô thống cũng không tìm tới đòi cô, chắc đều nhờ Cố Cảnh Đình thu xếp xong rồi.
Kiều Vãn vốn đã hoàn toàn lạnh lòng với người nhà họ Kiều, thấy thế chỉ hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị về phòng tắm rửa.
Còn về việc tính sổ với Kiều Đình Nguyệt, cô nghĩ tốt nhất là đợi Kiều Thất ra nước ngoài, tới lúc đó cô cũng chẳng còn gì để băn khoăn, có thể muốn làm gì thì làm.
Lúc này, Kiều Thánh Hiền ngồi bên bàn cơm nhìn thấy Kiều Vãn, ông ta dằn mạnh đôi đũa xuống, gương mặt nhã nhặn kéo đầy mây đen.
"Kiều Vãn! Mày ra đây cho tao!"
Đứa con trưởng của ông ta đúng là có bản lĩnh hơn rồi, hôm qua lại dám cả đêm không về nhà? Ông ta nghe Kiều Đình Nguyệt nói, Kiều Vãn không chỉ đơn giản là một đêm không về, hôm nay về nhà còn mặc quần áo đàn ông, như này còn ra thể thống gì? Rõ ràng là không biết giữ ý tứ, mất mặt người làm cha là ông.
Kiều Đình Nguyệt cũng đưa mắt nhìn sang Kiều Vãn, ánh mắt lộ vẻ đắc ý, giả vờ nhiệt tình nói: "Chị, chị về rồi đấy à, nhanh qua đây ăn cơm đi, ba mua vịt quay mà em thích nhất, thơm lắm đấy."
Hai người bọn họ không hỏi han gì đến Kiều Thất.
Giống như Kiều Thất hoàn toàn không tồn tại.
Kiều Vãn vốn dĩ có thể nhịn được tức giận, nhưng lập tức không nhịn nổi nữa.
Cô không để ý tới Kiều Đình Nguyệt, càng không quan tâm đến Kiều Thánh Hiền, cất bước lộc cộc đi về phòng của mình, lấy ra khẩu súng ngắn Browning để ở dưới gối.
Sau đó cô xoay người bước ra khỏi phòng.
"Kiều Vãn! Tao bảo mày qua đây, mày có nghe thấy không!" Kiều Thánh Hiền thấy Kiều Vãn phớt lờ mình thì gương mặt tức đến đỏ bừng, ông ta đột nhiên đứng bật dậy khỏi ghế, quát về phía Kiều Vãn vừa đi ra khỏi phòng.
Kiều Vãn trực tiếp giơ súng trong tay, nhắm ngay Kiều Thánh Hiền.
Hiển nhiên Kiều Thánh Hiền không ngờ Kiều Vãn lại có súng, cơ thể theo bản năng lùi về sau một bước, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô: "Mày mày mày..."
Ông ta nào đã nhìn thấy dáng vẻ này của Kiều Vãn.
Cả người như vừa bò ra từ địa ngục, sát khí ngút trời.
Kiều Đình Nguyệt cũng không ngờ Kiều Vãn về phòng để lấy súng, sợ mất hồn mất vía, không nhịn được nhớ tới lúc giằng co với Kiều Vãn ngày hôm nay và cả khí chất khủng bố doạ người của cô, lập tức cả người cảm thấy không ổn.