Kiều Vãn không nói lời nào, chẳng qua là nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cố Cảnh Đình bằng đôi mắt lạnh như sương sớm vờn quanh.
Cô nhớ kỹ người đàn ông này rồi.
Người đàn ông này là một tên thổ phỉ, một thủ lĩnh quân phiệt vạn ác!
"Em hận Gia vậy cũng tốt, vậy thì em có thể luôn nhớ tới Gia. Em nhớ cho kỹ, ai mới là người đàn ông của mình." Cố Cảnh Đình vừa nói, vừa tăng thêm sức đè ép dữ dội hơn.
Kiều Vãn cảm thấy xương mình như sắp rụng rời, nhưng hết lần này tới lần khác, giữa nỗi đau đớn tột cùng này lại xen lẫn kɧoáı ©ảʍ du͙© vọиɠ - làm cho cô cảm thấy nhục nhã không chốn dung thân.
Âm thầm chịu đựng sự bạo ngược của người đàn ông đang đè lên mình, lông mày Kiều Vãn nhất thời cau lại, rõ ràng là rất đau, nhưng cô vẫn không chịu phát ra một tiếng rêи ɾỉ nào dù là nhỏ nhất.
“Cầu xin tha thứ đi, nếu bây giờ em cầu xin tha thứ, Gia sẽ nhẹ một chút? Ha?” Nhìn vẻ mặt căng thẳng của Kiều Vãn, Cố Cảnh Đình thực sự muốn nhìn thấy cô cầu xin anh tha thứ.
Cô biết rằng đây là tâm lý chinh phục của đàn ông đang quấy phá, làm sao Kiều Vãn có thể để Cố Cảnh Đình đạt được mong muốn cơ chứ? Cái miệng nhỏ nhắn tựa trái anh đào từ đầu chí cuối đều ngậm thật chặt, một tiếng rên nhỏ cũng không hề thốt ra.
Nhìn thấy cô cứng đầu như vậy, Cố Cảnh Đình cảm thấy hơi tức giận.
Anh gần như dùng toàn bộ lực để chạy nước rút một cách hung hãn, không chút dịu dàng nào.
Không khí trong xe nóng lên, người đàn ông trung niên đang canh giữ bên ngoài hơi đỏ mặt khi thấy xe hơi rung lên, không cần nghĩ cũng biết bên trong đang diễn ra màn kịch gì.
Không biết qua bao lâu, xúc cảm mãnh liệt cũng phai nhạt.
“Văn phó quan, đến cửa hàng quần áo phụ cận mua ít xiêm y cho Kiều tiểu thư.” Giọng nói lạnh lùng của Cố Cảnh Đình từ trong xe vọng ra.
“Được, Tứ gia.” Văn phó quan không dám chậm trễ, lập tức đi làm.
Kiều Vãn lắng nghe tiếng bước chân của Văn phó quan đã rời đi, trong lòng cô hiểu ra từ nãy giờ Văn phó quan vẫn luôn trông coi cạnh xe, lại thêm một cơn nhục nhã dâng lên từ cõi lòng.
Cô mặc chiếc áo khoác gần như không che được hết vùиɠ ҡíи của Cố Cảnh Đình, Kiều Vãn ôm đầu gối, cuộn tròn và ngồi ở ghế sau, không thèm nhìn Cố Cảnh Đình lần nào.
Cố Cảnh Đình cũng mặc xong quần áo, phía trên là áo sơ mi trắng, phía dưới là quần lính màu xanh đậm, trang phục đơn giản như vậy nhưng khi khoác lên cơ thể cao ngất, thon dài lại toát lên vẻ tự nhiên quý khí.
Tính tình của Cố Cảnh Đình vốn rất tốt, giống như một chàng trai quý tộc được nuôi dưỡng trong cung đình, lúc này, anh thản nhiên dựa vào lưng ghế sau, thái độ lười biếng có chút tao nhã, trong tay cầm một điếu thuốc lá, khói mây lượn lờ.
“Vãn Vãn.” Cố Cảnh Đình bỗng nhiên hô lên.
Kiều Vãn giả vờ như không nghe thấy, vẫn im lặng.
Từ nhỏ, tính cách cô đã quật cường, khi gặp người mà mình ghét, cô cảm thấy thật lãng phí khi nói thêm một lời.
Bây giờ, cô cực kỳ chán ghét Cố Cảnh Đình.
Lần này, coi như báo đáp ân huệ Cố Cảnh Đình đã ra tay cứu cô một mạng, cô nhịn.
Thấy cô không nói tiếng nào, Cố Cảnh Đình cũng không khó chịu, tự nói một mình: "Em đừng tưởng rằng lần này có thể trả hết món nợ với thiếu gia, trinh tiết của Gia đã trao cho em, ta không còn sự trong trắng nữa."
Lông mày của Kiều Vãn giật giật, đôi mắt đen nhánh nhìn sang Cố Cảnh Đình: "Trinh tiết? Ý anh là gì?"
Ý nghĩa của từ này rất đơn giản, nhưng khi vừa nói ra khỏi miệng của Cố Cảnh Đình, cô bỗng nhiên không hiểu nổi.
“Trinh tiết ý là em là người phụ nữ đầu tiên của Gia, hiểu chưa?” Khi Cố Cảnh Đình nói ra điều này, gương mặt tuấn tú thoáng qua một nét đỏ ửng vô cùng khả nghi.
Kiều Vãn "..."
Làm sao có thể như vậy được?
Người đàn ông này không nói láo đó chứ?
Dù cô vừa mới trải qua chuyện giữa nam và nữ, nhưng mọi hành động của Cố Cảnh Đình nhìn sao cũng giống như người thân kinh bách chiến mà.