Người đàn ông này quả nhiên là đến để đòi nợ.
Kiều Vãn bất lực.
Cô biết rất rõ hiện tại mình là người quan trọng hay không, giờ chính là thời kỳ quân phiệt một tay che trời, hiện tại cô không thể đấu lại với vị Tứ gia trước mặt.
Nhưng dù cô không thể đấu lại đi chăng nữa, cô cũng không thể để mặc cho vị Tứ gia trước mặt làm loạn được.
“Anh buông tôi ra trước đã, chúng ta nói chuyện đi. Nếu như anh cảm thấy mình bị thua thiệt, vậy tôi có thể bồi thường cho anh.” Kiều Vãn cố nhẫn nhịn, vừa nói vừa vùng vẫy hai tay hai chân cố thoát ra.
Thời điểm cô giãy dụa, cơ thể hai người vốn đã gần sát, giờ lại quấn lấy Cố Cảnh Đình như một con rắn nước, xoay người cọ sát vào cơ thể anh.
Đây chính là lúc ngọn lửa du͙© vọиɠ được thổi bùng lên.
Cố Cảnh Đình không khỏi nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua, cô cũng dính chặt lấy anh như một con rắn nước, uốn éo eo lưng.
Phần bụng dưới bắt đầu có phản ứng, nó nóng ran lên.
Yết hầu anh động nhẹ, giọng nói của Cố Cảnh Đình như dính vào với nhau, trở nên khàn đi một chút.
"Bồi thường? Em định bồi thường như thế nào?"
"Nói cho tôi biết, anh muốn bao nhiêu tiền, tôi..."
Kiều Vãn chưa kịp nói hết lời, môi cô đã bị đôi môi mỏng của Cố Cảnh Đình mạnh mẽ chặn lại.
Tiểu nữ nhân này không muốn sống nữa sao? Còn dám nói sẽ bồi thường tiền cho anh ư?
Anh trông giống như người thiếu tiền lắm hay sao? Cô lại dám coi thường anh đến vậy.
Tốt nhất là nên phạt cô thật nặng.
Cô bất ngờ bị bịt miệng, Kiều Vãn hoảng sợ trong lòng nên vùng vẫy mạnh hơn.
Cô càng vùng vẫy, Cố Cảnh Đình lại càng dùng nhiều sức hơn ngăn cô lại, cuối cùng, anh dứt khoát bắt lấy hai bàn tay không nghe lời của Kiều Vãn và giơ chúng lêи đỉиɦ đầu cô.
Kiều Vãn rất vội vàng, cô khuỵu gối định đá vào nơi dễ bị tổn thương nhất của người đàn ông, nhưng lại bị bắp đùi thon dài của Cố Cảnh Đình kìm lại, khiến cô không thể cử động toàn bộ cơ thể.
Anh chỉ cảm thấy cái miệng nhỏ nhắn của Kiều Vãn thật ngọt ngào và thơm ngon, nụ hôn của Cố Cảnh Đình độc đoán lại có chút dữ tợn, anh cạy răng cô ra, xông thẳng và hút mạnh, cố chiếm đoạt lấy dòng chảy ngọt ngào trong cái miệng nhỏ xinh của cô.
Cô vừa thẹn thùng vừa như thiếu dưỡng khí, gò má trắng nõn của Kiều Vãn nóng tới đỏ bừng, giống như ánh hoàng hôn ở cuối chân trời.
Nhưng sau đó, lòng bàn tay to lớn với nhiệt độ như thiêu đốt của Cố Cảnh Đình lại đặt trên đùi cô, khiến Kiều Vãn càng thêm hoảng sợ.
Vào lúc này, nụ hôn của Cố Cảnh Đình cũng rời khỏi môi cô và di chuyển đến dái tai tròn nhỏ, xinh xắn và mượt mà của cô.
Đôi môi mỏng của anh áp lên vành tai cô liếʍ và cắn nhẹ, đôi mắt Cố Cảnh Đình ánh lên ngọn lửa tà ma nóng bỏng như thiêu đốt.
Anh không quan tâm đến việc Kiều Vãn giãy dụa, bởi vì trong thâm tâm anh, đêm qua Kiều Vãn đã là người phụ nữ của anh rồi.
Vì vậy, bây giờ, ngay cả khi anh muốn cô ở đây, đó cũng là điều hiển nhiên.
Xoẹt -
Tiếng quần áo bị xé vụn đặc biệt chói tai vang vọng trong cỗ xe này.
“Đừng mà!” Theo tiếng kêu chói tai, đầy thê lương như mèo của Kiều Vãn, Cố Cảnh Đình vẫn lấy tư thái như sấm rung chớp giật, hung hãn cướp đoạt lấy cô.
“Nếu đã là người đàn bà của anh, em đừng hòng chạy trốn.” Giọng nói trầm ấm như có bùa phép quẩn quanh bên tai Kiều Vãn, thân hình mỏng manh như đóa hoa đung đưa trong gió mưa, vô lực chịu sự tàn nhẫn, thế công mạnh mẽ của Cố Cảnh Đình, những giọt nước mắt tủi nhục cứ chảy dài trên má.
Cô chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như vậy, để cứu lấy niềm kiêu hãnh cuối cùng của mình, Kiều Vãn quật cường cắn chặt răng, không cho phép mình phát ra tiếng động.
Cô càng cứng đầu, Cố Cảnh Đình càng muốn nhìn thấy cô cầu xin anh rủ lòng thương xót.
Nhìn vào đôi mắt sáng ngời như nước của Kiều Vãn, Cố Cảnh Đình cuối cùng cũng nhìn ra dấu vết của sự thù hận.
"Em hận tôi? Là Gia đã cứu mạng em." Giọng nói lạnh lùng vang lên, Cố Cảnh Đình đương nhiên biết ban đầu tại sao Kiều Vãn lại chủ động dụ dỗ anh.