- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đệ Nhất Sủng
- Chương 131: Bé con, chúng ta sẽ còn gặp lại
Đệ Nhất Sủng
Chương 131: Bé con, chúng ta sẽ còn gặp lại
Mấy người đột nhiên nhìn sang Giang Nam.
Lần này Giang Nam lại rất phóng khoáng, trực tiếp đứng thẳng dậy, đi đến trước mặt Cố Cơ Uyển.
" Xin chào, tôi có thể ngồi ở đây không?"
Tô Tử Lạp nhanh chóng đứng dậy bảo mọi người xê dịch ra một vị trí ngồi nhường cho anh chàng siêu cấp đẹp trai này.
Cố Cơ Uyển chớp mắt: "Nhưng mà, tôi không quen anh.”
Tuy rằng anh đẹp trai như vậy thật sự làm người ta khó từ chối được, nhưng không quen nhau là sự thật.
Sau khi Tô Tử Lạp chuyển một cái ghế dựa mới đến, Giang Nam mới ngồi xuống cạnh Cổ Cơ Uyển.
“Không sao, tôi quen... con ác ma sau lưng cô."
“Khụ!” Cố Cơ Uyển thiếu chút nữa bị sặc chết.
Anh... anh quen cậu cả Mộ sao?
Nhìn kỹ người đàn ông ngồi bên cạnh, mặc kệ là khí chất hay vẻ bề ngoài, đúng là giống người thuộc thế giới của cậu cả Mộ.
Vậy anh đến đây để làm gì? Lúc nãy cô nói cậu cả Mộ là ác ma lại bị anh nghe thấy, vậy anh đang có ý sẽ quay về mách lẻo sao?
Ánh mắt Cố Cơ Uyển nhìn Giang Nam dần dần có chút đề phòng.
“Đừng lo, tôi chắc là không nói mấy lời này cho anh ta nghe đâu.” Giang Nam nhận lấy ly nước do người phục vụ bưng đến.
Ngón tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng cầm lấy, động tác cực kỳ ưu nhã, đúng là mê chết người không cân đền mạng.
Nhưng mà, chắc là? Có nghĩa là vẫn có khả năng sẽ đi nói?
Cổ Cơ Uyển nhìn anh, hơi chê trách: “Đàn ông con trai gì mà cứ thích ăn nói lung tung sau lưng người khác vậy hả?”
“Ha” Cô gái này, hơi thú vị đấy.
Lúc nãy nhìn từ đằng xa thì đúng là một cô gái rất xinh đẹp, nhưng khi nhìn gân, không chỉ làn da đen đúa, mặt còn đầy tàn nhang.
Nhưng cậu cả nói cô là người xinh đẹp, vậy chắc chắn không sai.
Đống tàn nhan và màu da xấu xí này chỉ sợ là do cô trang điểm.
Tô Tử Lạp cố gắng nháy mắt ra hiệu với Cố Cơ Uyển, sao nói chuyện với người ta không lễ phép gì hết vậy, không giống tác phong ngày thường của cô chút nào.
Đặc biệt là người ta còn ga lăng như vậy, hoàn toàn không có ý xấu gì cả.
Cố Cơ Uyển hình như có hơi quá đáng rồi.
Hạ Lăng Chi cũng cảm thấy thái độ của Cố Cơ Uyển không bình thường, quan trọng nhất là, người ta thật sự quá đẹp trai
“Cô em, làm bạn không?”
"Vợ bạn không đυ.ng, chưa nghe qua câu nói này à?” Dù sao vẫn nên hạn chế tiếp xúc với người của cậu cả Mộ thì tốt hơn.
Kết bạn này nọ, Cố Cơ Uyển không có hứng thú.
Cô gái này lại bài xích anh đến vậy à.
Giang Nam không tức giận, còn cười nói: “Nghe nói mọi người đang làm truyện tranh.”
“Đúng đó, đúng đó, anh cũng có hứng thú với truyện tranh sao?” Hạ Lăng Chi cực kỳ nhạy cảm với chuyện làm ăn. Người đàn ông này nhìn qua là biết ngay không giàu cũng quý, nếu như anh có hứng thú, cũng là hứng thú vê việc đầu tư. Người ta đương nhiên sẽ không tự làm truyện tranh rồi, vừa mệt vừa chẳng kiếm được bao nhiêu tiền!
Giang Nam lại nhìn Cố Cơ Uyển: “Các cô cậu cần đầu tư không?”
“Đương nhiên cần!” Hạ Lăng Chi lập tức nói.
Cố Cơ Uyển không nói tiếng nào, không phải không muốn kéo tài chính, bây giờ thứ cô thiếu nhất chính là tài chính. Nhưng người đàn ông này lại là bạn bè của cậu cả Mộ, cho dù có đầu tư cho bọn họ cũng là nể mặt cậu cả Mộ mà thôi. Mà cô và cậu cả Mộ hai năm sau sẽ chia tay, như vậy kiểu đầu tư chỉ vì nể mặt cậu cả Mộ như thế này cũng không quá đáng tin.
Cô lắc đầu: “Tuy rằng cần, nhưng chúng tôi cũng có yêu cầu đối với người đầu tư, chúng tôi sẽ không nhận đầu tư của những người không có chút hiểu biết gì vê manga anime và những người không thật sự muốn làm về chuyện này.”
“Ha.” Giang Nam lại nhịn không được cười nhạt, cô bé này đúng là nhất định phải phân rõ giới hạn với Mộ Tu Kiệt sao.
Từ sau khi biết được anh là bạn của Mộ Tu Kiệt rồi thì ánh mắt khi nhìn về phía anh cũng không còn bình thường nữa.
Con đường theo đuổi vợ của cậu cả sợ là sẽ không quá dễ dàng rồi.
Anh chỉ cảm thấy rất thắc mắc, sao lại có một cô gái có thể thờ ơ trước mị lực của cậu cả Mộ, thậm chí chủ động cách xa chứ?
Không lẽ cậu cả Mộ không phải là bạch mã hoàng tử mà tất cả các cô gái trong Bắc Lăng muốn có được nhất sao?
Sự kháng cự của Cố Cơ Uyển đối với Mộ Tu Kiệt đúng là phải làm cho người ta suy nghĩ lại.
“Sao cô biết tôi không có hiểu biết gì về manga anime chứ?”
Giang Nam đặt ly xuống, không khuyên được Cố Cơ Uyển, chỉ có thể nhìn sang Hạ Lăng Chi đang ngồi cạnh.
“Tôi có một tập đoàn giải trí, có bộ phận chuyên phát triển manga anime, có lẽ các cô cậu có thể đến xem thử.”
“Thật sao? Vậy quá...”
“Không cần khách khí” Cố Cơ Uyển lập tức ngắt lời Hạ Lăng Chi.
Cô liếc nhìn cái ly mới bị Giang Nam buông xuống.
“Anh à, bây giờ bọn tôi còn chưa đạt đủ điều kiện để sáng tác manga anime, ngay cả tư cách để hợp tác cũng không có, cho nên, thật sự không cần thiết.”
“Nếu như có một ngày, chúng tôi có thể phát triển, mà anh cũng cảm thấy chúng tôi thật sự có năng lực này, có lẽ đến lúc đó có thể bàn chuyện hợp tác."
“Còn bây giờ; Cô vẫn nhìn cái ly, lạnh nhạt đáp: “Nơi này e là không thích hợp với anh, đồ ở nơi này, thậm chí là nước trà, sợ là anh cũng không nuốt nổi”
“Nếu đã như thể, mặc kệ mục đích anh đến nơi này là gì thì cũng mời anh hãy quay về đi.”
“Cơ Uyển.. ”
Hạ Lăng Chi và Tô Tử Lạp lập tức nhíu mày, cơ hội tốt thế này sao lại đi từ chối chứ?
Sắc mặt Mộ Hạo Phong rất lạnh nhạt, nhìn chằm chằm Giang Nam: “Xin mời!”
A, đây là đang đuổi anh sao?
Cái cậu con trai này có vẻ rất giỏi đánh đấm, xem ra không đi không được rồi, cũng không thể đánh nhau ở đây.
Giang Nam đứng dậy, cúi mắt nhìn ly trà mình mới đặt xuống lúc nãy.
Anh đúng là rất nghi ngờ vấn đề vệ sinh và hoàn cảnh ở nơi này, cho nên tất cả những thứ ở đây anh đều không muốn anh thử.
Nhưng sau khi bị Cố Cơ Uyển nói thẳng thừng ra như vậy, đột nhiên lại có chút tức giận mà nghĩ, đồ ở chỗ này, anh cũng chưa chắc không ăn không uống được.
Nhưng mà bây giờ cũng không phải lúc.
“Bé con, chúng ta sẽ còn gặp lại."
Để lại những lời này, anh xoay người bước đi.
Đôi chân thon dài bước ra những bước đi ưu nhã, lại làm cho tất cả người xung quanh kinh ngạc than thở vì sắc đẹp này.
Thấy anh đi xa, Tô Tử Lạp và Hạ Lăng Chi mới nhịn không được thở dài, trừng mắt nhìn Cố Cơ Uyển.
“Cậu làm sao vậy? Ngày thường cậu sẽ không bất lịch sự như thế” Tô Tử Lạp nói thầm.
Hạ Lăng Chi cũng cảm thấy rất đáng tiếc: "Người ta có bộ phận manga anime, đây chắc chắn là cơ hội tốt!”
“Cậu còn tin chuyện có tiền từ trên trời rớt xuống hả?” Đàm Kiệt liếc mắt nhìn cô.
Anh hoàn toàn tin tưởng Cố Cơ Uyển, Cơ Uyển nói không hợp tác thì chắc chắn có lý do để không hợp tác.
Hạ Lăng Chi cũng biết trên đời này làm gì có chuyện tốt đến vậy, nhưng mà cô không nghĩ ra.
“Chỗ chúng ta chẳng có ai giàu có, cũng không có cô gái nào xinh đẹp cả.”
Cô liếc mắt nhìn bản thân, Tô Tử Lạp và cả Cố Cơ Uyển một lượt, cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Nếu như nói người ta lại đây là vì tán gái thì cũng không thể nói được.”
“Cho nên, đây mới là chỗ kỳ lạ nhất, không phải sao?”
Cố Cơ Uyển không muốn giải thích quá nhiều với bọn họ, chuyện này có liên quan đến cậu cả Mộ, cô không dám nói nhiều dù chỉ một câu.
Tô Tử Lạp hình như lại nhớ đến gì đó, dù sao cô cũng biết được mối quan hệ giữa cô và cậu cả Mộ.
Nghĩ lại, cô cũng biết được điều Cơ Uyển đang e dè.
“Được rồi được rồi, không nói nữa, chúng ta vẫn nên bàn xem nửa tháng kế tiếp phải làm thế nào đi.”
“Sáng mai sau khi tan học rồi, tớ gửi kịch bản gốc cho cậu.” Cố Cơ Uyển nhìn Tần Chi Chu.
Thời gian rất gấp, đêm nay đúng là đêm tự do thoải mái cuối cùng rồi.
Chơi hết đêm nay, ngày mai đã phải cố gắng phấn đấu!
Mọi người tiếp tục ăn uống, Cố Cơ Uyển lại ngẫu nhiên ngẩng đầu lên, nhìn sang quán ăn ở bên kia đường vài lần. Một anh đẹp trai tự nhiên xuất hiện, còn có cảm giác luống cuống khi bị báo săn nhìn chằm chằm...
Cậu cả Mộ, đừng nói là thật sự đang ở trong góc tối nào đó quan sát mọi hành động của cô đó nha?
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Đệ Nhất Sủng
- Chương 131: Bé con, chúng ta sẽ còn gặp lại