Chương 130: Anh chính là ác ma

Mọi người vội quay sang.

Cách đó không xa, một người đàn ông đang không nhanh không chậm đi đến.

Người đàn ông có dáng người cao gầy hoàn mỹ, chiều cao chắc cũng gần một mét chín!

Thứ hấp dẫn ánh mắt người khác nhất là mái tóc đen dài được cột lỏng lẽo phía sau, tóc dài như vậy nhưng mà người ta lại không cảm thấy nữ tính chút nào cả.

Người đàn ông điển trai kia có ngũ quan như được điêu khắc ra, tinh xảo đến hoàn mỹ.

Đôi mắt thâm thúy còn đẹp hơn cả sao trời, mũi cao thẳng, có nét giống con lai.

Đôi môi mỏng gợi cảm, hồng hào mịn màng, mê người như thạch trái cây vậy.

Còn có một nốt ruồi ngay khóe mắt, cũng không quá rõ, chỉ hơi nổi lên trên làn da.

Cảm giác như ẩn như hiện càng làm cho người ta không cách nào dời mắt đi được.

Anh không cài hai nút trên cùng của áo sơ mi, vô cùng phóng khoáng, nhưng lại không làm người ta có cảm giác chán ghét như mấy tên dê xồm.

Không, cho dù anh có dê xồm thì cũng là tên dê xồm đẹp trai nhất

Chỉ cần là phụ nữ đều sẽ đồng ý để cho anh dê, cho dù cho không cũng muốn!

Cố Cơ Uyển cũng kinh ngạc trước vẻ đẹp của anh, người đàn ông này thật sự còn đẹp hơn phụ nữ nữa. Nhưng mùi hormone trên cơ thể hoàn toàn không có chút yếu đuối của phụ nữ nào.

Đêm hôm khuya khoắt, trên đường đột nhiên xuất hiện một anh đẹp trai, đừng nói là bàn của bọn họ, sợ là tất cả các cô gái trên con phố này đều đang nhìn chằm chằm anh.

Đêm hôm thế này còn đi ra ngoài, không sợ gặp nguy hiểm à?

Phải biết là, bây giờ trường hợp phụ nữ cưỡиɠ ɧϊếp đàn ông hình như cũng có không ít... phi phi phi! Sao cứ suy nghĩ mấy chuyện linh tinh gì không thế?

Cố Cơ Uyển nhanh chóng thu hồi suy nghĩ của mình lại, vỗ lên trán Tô Tử Lạp.

“Cậu chưa thấy qua trai đẹp à? Đàm Kiệt chưa đủ đẹp sao? Hạo Phong chưa đủ đẹp hả? Nhìn cái gì mà nhìn?”

“Làm gì đó, Đàm Kiệt sao mà so được với người ta chứ? Hạo Phong quá khí phách, cái đó... khụ!”

Tô Tử Lạp phát hiện ra bản thân đang nói cái gì, vội vàng cúi đầu uống nước, không nói nữa.

Nhưng vẫn nhịn không được ngước mắt lên, len lén nhìn người đàn ông vừa mới ngồi xuống bên cạnh.

Gương mặt điển trai như thế, dáng người cao gậy như thế, khí chất kiêu ngạo như thế, vậy mà lại vào quán ăn khuya giống bọn họ sao?

Cố Cơ Uyển lại nhìn Mộ Hạo Phong, cô cũng không cho rằng người đàn ông này là loại người sẽ vào quán ăn khuya.

Tuy nói người đàn ông này ăn mặc không quá xa hoa, thậm chí còn rất khiêm tốn, nhưng khí chất không thể lừa người được, đây tuyệt đối là một cậu ấm trong nhà giàu.

Mộ Hạo Phong lắc đầu, ít nhất người đàn ông này hoàn toàn không có địch ý với bọn họ, anh có thể cảm nhận được.

Cố Cơ Uyển mím môi, nếu Hạo Phong đã nói không có nguy hiểm, vậy không cần để ý đến.

Cô tự lấy di động của mình mở bản thảo Lưu Thượng đã vẽ ra, đưa cho mọi người xem.

“Đây là bản thảo, tớ không biết cậu tìm được ở chỗ nào, nhưng mà đường cong này không đẹp chút nào cả.”

“Tớ chỉ tùy tiện tìm thôi, dù sao cũng chỉ là kiếm tra, cũng không phải dùng để mua bán, cho nên tiện tay lấy dùng."

Lưu Thượng có chút tủi thân, thật sự không có ý định sao chép người khác gì cả, chỉ dùng để kiểm tra tô màu mà thôi.

“Tớ không phải trách cậu, đừng khẩn trương.”

Cố Cơ Uyển cười, cuối cùng cũng chịu nói rõ: “Hôm đó tớ hỏi cậu, trừ bản thảo ra, tất cả những công đoạn lúc sau có phải đều do mình cậu hoàn thành hay không.”

“Đương nhiên rồi!” Chỉ có bản thảo là lấy của người khác, còn tô màu là do một mình anh tự mình tô lên!

“Cho nên tớ thấy, cậu đừng tô màu.”

Lúc mặt Lưu Thượng lại trở nên suy sụp, Cố Cơ Uyển lại nói: “Kế hoạch lần này, cậu chỉnh sửa nét vẽ đi”

“Chỉnh sửa nét vẽ?” Anh rất rành việc chỉnh sửa nét vẽ, nhưng mà có phải cô chưa biết đến tài năng của chủ bút nhóm họ không?

Chủ bút của Tân Chi Chu đã chính xác đến mức chuyện chỉnh sửa nét vẽ gần như đã không còn cần nữa, anh không chỉ vẽ nhanh, mà còn rất hoàn mỹ

Đối với Tân Chi Chu mà nói, chỉnh sửa nét vẻ gần như là dư thừa.

Chỉ cần người tô màu tùy tiện chỉnh vài cái, tô đậm lại chút đường cong là đã có thể tô màu rồi.

Bởi vì, chỉnh sửa nét vẻ không phải là một vị trí dư thừa sao?

Lưu Thượng nhìn Tân Chi Chu, Tần Chi Chu chỉ cúi đầu ăn, giống như suốt đêm hôm nay anh cũng chẳng nói được mấy câu.

Tính cách của anh là như thế, chữ quý hơn vàng, nhưng cũng may là anh còn chịu hòa đồng với mọi người.

Tuy rằng Hạ Lăng Chi không hiểu việc vẽ tranh, nhưng, cô là người kiểm tra, cô cũng rất rõ trình độ của Tần Chi Chu.

“Cơ Uyển, dựa vào thực lực của Chỉ Chu, câu lạc bộ của chúng ta có lẽ thật sự không cần người chỉnh nét vẽ đâu.”

“Nếu Tần Chi Chu một ngày vẽ hai thoại thì anh cũng không cần chỉnh nét vẽ lại sao?”

“Một ngày hai thoại? Một thoại bốn mươi ô sao?” Tô Tử Lạp thiếu chút nữa là phun hết nước trong miệng ra. Nhưng vẫn không cẩn thận bị sặc!

“Khu! Khụ khụ! Cơ Uyển, cậu... cậu đùa à? Khu.. ”

Cho dù là chủ bút giỏi nhất thì một tuần làm ba thoại đã rất giỏi rồi, nếu một ngày hai thoại, vậy sẽ chết người đó!

Ngay cả Tần Chi Chu cũng nhìn Cố Cơ Uyển.

Tuy rằng anh rất tự tin đối với thực lực của bản thân, nhưng nếu một ngày hai chương, anh tự hỏi bản thân không làm được.

Tần Chi Chu lạnh nhạt đáp: “Cho dù thức trắng một đêm, trừ thời gian đi học ra, một ngày tớ chỉ có thể vẽ xong một chương, không thể làm nhiều hơn nữa.”

Ngay cả Tần Chi Chu cũng đã nói như vậy, xem ra chuyện một ngày hai chương là không thể nào rồi.

“Cậu vẽ năm trang trong vòng ba tiếng, tớ đã đến trang web nổi tiếng nhất xem thử, nhà bọn họ một thoại khoảng bốn mươi ô, chắc khoảng mười hai đến mười ba trang.”

“Cho nên, một ngày tớ chưa chắc có thể vẽ xong một thoại..."

Cố Cơ Uyển lại ngắt lời anh, mặt mày tự tin nói.

“Không, nếu như cậu chỉ cần vẽ phác thảo, không cần vẽ thật kỹ, lại thêm một người chỉnh nét vẽ, hai người tô màu giúp cậu, tớ tin chắc chuyện một ngày hai thoại là không có vấn đề gì”

Nếu như chỉ cần một chút bản nháp hơi chỉ tiết một chút chứ không phải bản thảo, vậy một ngày hai thoại...

Tần Chi Chu nghiêm túc tự hỏi, sau đó nhìn Cô Cơ Uyển nói: “Cậu định vẽ xong một bộ có độ dài trung bình trước khi vòng đấu loại diễn ra sao?”

“Thật ra là một bộ dài, chỉ là mới tính trước việc hoàn thành bộ đầu tiên, nếu như thành tích tốt thì sẽ tiếp tục bộ thứ hai."

Nhưng chỉ cần cần bộ đầu tiên có một kết thúc nhỏ thì cũng coi như là hoàn thành một bộ tác phẩm rồi. Như vậy dùng để dự thi vòng đấu loại cũng coi như có tư cách.

"Bộ đầu tiên chắc là khoảng chừng bốn mươi thoại, mà vòng đầu loại diễn ra vào giữa tháng, vẫn còn nửa tháng nữa”

“Vậy trong vòng nửa tháng, một ngày làm hai thoại cũng chưa đủ.”

“Tớ chưa có nói là cuối tuần cũng làm hai thoại mà, cuối tuần, ít nhất một ngày ba thoại.”

Một ngày ba thoại! Đúng là điên rồi! Thần tiên cũng làm không được!

Cố Cơ Uyển múc một chén cháo đưa đến trước mặt Tần Chi Chu, nở nụ cười thân thiết.

Nhưng nụ cười này, trong mắt những người còn lại, đều giống hệt như bùa đòi mạng.

“Nào, ăn nhiều chút, tối hôm này là buổi tối tự do cuối cùng của cậu rồi, bắt đầu từ ngày mai, cậu phải cố lên.”

Nói giống như là sau đêm nay anh phải xuống địa ngục vậy đó.

Tô Tử Lạp lắc đầu: "Nửa tháng làm bốn mươi thoại, không được, không kịp..."

“Nếu cậu và Đàm Kiệt mà tô màu không kịp, tớ sẽ gϊếŧ chết cậu.”

Cố Cơ Uyển vẫn đang cười, nhưng nụ cười này lại lạnh lùng đến mức làm người ta sợ hãi.

Tô Tử Lạp nhịn không được rùng mình: “Cơ Uyển, cậu... cậu thật đáng sợ! Sao ánh mắt của cậu lại đáng sợ như vậy chứ ”

"Có gì mà đáng sợ chứ? Tớ vừa dịu dàng vừa đáng yêu thế này”

Cố Cơ Uyển vỗ mặt mình, không có cảm giác chỗ nào khác thường cả.

“Có!” Tô Tử Lạp cực kỳ kiên trì.

“Từ sau khi cậu đi theo cái tên đàn ông đáng sợ kia rồi, cậu càng lúc càng kinh khủng giống anh ta! Cậu bị anh ta dạy hư rồi!”

“Nói bậy!” Cố Cơ Uyển tuyệt đôi không muốn thừa nhận: “Tớ không có bị tên ác ma kia dạy hư đâu!”

“Khụ!” Anh chàng siêu cấp đẹp trai ngồi bàn kế bên nhịn không được cười khẽ.

Thì ra trong lòng cô vợ chưa cưới xinh đẹp cậu cả Mộ chính là ác ma sao?