Chương 25: Máu tươi

Ngồi trên ghế salon, Hạ Linh Doanh lẳng lặng nhìn Tiêu Mạc Ngôn đuổi mọi người ở Tiêu gia lui xuống, biết rõ cô đã nhịn hết nổi rồi, rốt cuộc chịu ngửa bài. Chờ đợi là tra tấn, tuy rằng muốn kết thúc kiểu tra tấn này, nhưng Hạ Linh Doanh vẫn bị thái độ trầm trọng của Tiêu Mạc Ngôn ngăn chặn trong lòng.

Tiêu Mạc Ngôn quay người lại nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hạ Linh Doanh đang nhìn cô, nghiêng đầu, không dám tiếp xúc.

Hạ Linh Doanh không nóng không vội chờ đợi, bấy lâu nay, nàng vẫn chờ đợi, huống chi là chỉ một lát thôi.

Lại gọi một cuộc điện thoại đến Thánh Hoàng, sắp xếp đâu đó xong xuôi, Tiêu Mạc Ngôn ngồi trên ghế salon, lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào Hạ Linh Doanh.

Hạ Linh Doanh nhìn vào mắt Tiêu Mạc Ngôn, đôi mắt cô vẫn đẹp như ngày nào, chẳng qua bên trong còn đọng lại nổi đau mất đi người thân khó chó thể trôi đi, nàng rất muốn hỏi thử Tiêu Mạc Ngôn, rốt cuộc chị làm sao? Thật sự muốn vĩnh viễn lạnh lùng với em như vậy sao?"

Tiêu Mạc Ngôn dường như cũng có chút xoắn xuýt cùng do dự, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú Hạ Linh Doanh, nửa ngày, cô lấy một điếu thuốc, kẹp giữa hai ngón tay, đốt lửa.

Sương khói lượn lờ, nếu Hạ Linh Doanh không lầm, năm năm rồi, đây là lần đầu tiên Tiêu Mạc Ngôn hút thuốc trước mặt nàng.

Hạ Linh Doanh hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén tâm tình tự đáy lòng, khóe mắt có hơi phiếm hồng. Hành động này của Tiêu Mạc Ngôn là muốn nói lên điều gì?

Lẳng lặng hít khói, dường như bình tĩnh lại, Tiêu Mạc Ngôn nhìn Hạ Linh Doanh, mở miệng.

"Mấy ngày này vất vả cho em."

Hạ Linh Doanh nhíu mày nhìn cô: "Đừng dùng giọng điệu này nói chuyện với em, em không chấp nhận. Chị muốn nói cái gì thì nói thẳng."

Dù kiên nhẫn thế nào thì cũng bị Tiêu Mạc Ngôn như một tảng đá đạp vỡ tan, Hạ Linh Doanh có thể nghe được tiếng tim mình đập, cơn giận ẩn nhẫn theo thời gian dài, thoáng chốc phát ra tiếng vang kịch liệt.

"Trong khoảng thời gian Má Từ đi, tôi suy nghĩ rất nhiều."

Tiêu Mạc Ngôn hít một hơi khói, nhìn Hạ Linh Doanh, vẻ mặt không còn bi thương như lúc ban đầu, mà đã mang theo chút mịt mù mê ly. Đây là lần đầu tiên từ sau khi Má Từ đi, Tiêu Mạc Ngôn cùng Hạ Linh Doanh nói chuyện đề cập tới chuyện này, nhắc đến những ngọt ngào ngày trước lại có chút tiếc nuối.

"Mấy ngày này, tôi nghĩ đến Má Từ từng chút từng chút. Tôi phát hiện mấy năm nay, dường như vì nhiều chuyện, mình trao đổi với bà đã ít càng thêm ít, nghĩ đến mức đau đầu, nói đi nói lại cũng chỉ có mấy câu kia "về rồi à?", "ăn cơm không?", "mệt không?", mà những chuyện tôi hứa với bà gần như bị thất hứa vì đủ loại nguyên nhân, mấy năm nay, bận rộn đủ thứ công việc, gần như cũng quên mất vì sao mình bận rộn."

Tiêu Mạc Ngôn tự giễu cười cười, Hạ Linh Doanh trầm mặc, đáy lòng như là bị côn đánh một phát, đau nhức. Không phải nàng cũng vậy sao?

"Năm đó Má Từ không phải không thể đi, cũng từng do dự xem có nên gả đi không, đều bởi vì tôi làm bà bỏ lỡ. Mấy hôm nay, tôi hối hận, là tôi ích kỷ để bà ở lại, nhưng lại không thể cho bà cuộc sống bà muốn. Thậm chí ngay cả mấy tháng cuối cùng của cuộc đời bà tôi cũng không ở bên bà."

"Chị trách em sao?"

Hạ Linh Doanh vẫn im lặng nãy giờ, câu hỏi trong lòng nàng muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, giọng nói mang theo run rẩy, Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu nhìn nàng, "Không trách. Thật ra, ban đầu khi vừa nhận được tin dữ này, đã từng trách, nhưng ba tháng nay tôi đã nghĩ rõ ràng rồi, tất cả không liên quan gì đến em, chỉ có sự ích kỷ của tôi liên quan đến em thôi. Có lẽ, cho đến giờ, tôi vẫn là một người ích kỷ."

Hạ Linh Doanh cắn môi, hốc mắt dần dần phiếm hồng, thanh âm nghẹn ngào: "Cho nên, chị muốn nói lên điều gì?"

Hai người sống cùng nhau đã nhiều năm như vậy, sớm chiều bên nhau ăn ý làm cho Hạ Linh Doanh hiểu được dụng ý trong lời nói của Tiêu Mạc Ngôn, mà thất vọng cùng tuyệt vọng tận đáy lòng trong thời khắc này cuồn cuồn chảy đến, Hạ Linh Doanh cảm thấy nàng cố nén lâu như vậy cái gọi là "kiên cường" cũng đã bị Tiêu Mạc Ngôn đánh sập, cái cảm giác đau đớn như lửa cháy này khiến nàng thương tích đầy mình.

Tiêu Mạc Ngôn rút hết một hơi cuối cùng của điếu thuốc, cô dập tắt nó thật mạnh, ngẩng đầu, nhìn Hạ Linh Doanh, nói: "Tôi không hy vọng lại trải qua mất đi lần thứ hai, cũng không hy vọng lại hủy đi cuộc sống của người khác."

Hạ Linh Doanh nhìn vào mắt Tiêu Mạc Ngôn, giọt nước mắt ẩn nhẫn đã lâu rốt cuộc chảy xuống.

Tim như bị xé rách thô bạo, Tiêu Mạc Ngôn cắn môi không có huyết sắc, cô quay đầu đi không nhìn đến Hạ Linh Doanh, phải nói là cô không dám nhìn, hay là nói cô không biết làm sao đối mặt.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, kẹp giữa hai người là cảm giác trầm mặc khiến người ta sợ hãi, thời gian dần trôi, căn phòng yên tĩnh vang lên tiếng nức nở đang kiềm nén, nước mắt Hạ Linh Doanh từng giọt từng giọt rơi xuống như những hạt châu.

"Đây là cái lý luận rắm chó gì hả?"

Một Hạ Linh Doanh luôn tao nhã đã hoàn toàn bị Tiêu Mạc Ngôn phá hủy rồi, trong đôi mắt ngập nước bắn ra tia lửa giận, Tiêu Mạc Ngôn ngậm miệng không nói lời nào.

"Nói chuyện đi, Tiêu Mạc Ngôn, chị nói đi! Đừng giả bộ như cái gì cũng không biết với em, nói chuyện đi, nói rốt cuộc trong lòng chị đang suy nghĩ cái gì!"

Lời này Hạ Linh Doanh gần như gào thét nói ra, Tiêu Mạc Ngôn run run, vẫn là không nói được câu nào.

Đứng phắt người lên, Hạ Linh Doanh cắn răng đi đến bên người Tiêu Mạc Ngôn, túm lấy cánh tay của cô mà kéo, "Chị đừng đưa ra bộ dạng như không có chuyện gì cả được không? Tiêu Mạc Ngôn, chị có tim hay không? Em chờ chị lâu như vậy, nhẫn nại, kiên trì, chính vì đổi lấy một câu không muốn mất đi lần nữa của chị sao? Không muốn tổn thương lần nữa? Chị không thể tìm một lý do đường hoàng hơn sao?"

Giữa những giằng co, Tiêu Mạc Ngôn cũng ràn rụa nước mắt, Hạ Linh Doanh như vậy làm cho cô trở tay không kịp.

"Chị nói nhảm nhiều như vậy làm cái gì? Tiêu Mạc Ngôn, chị nhìn em đi, chính miệng chị nói, chị không quan tâm em nữa rồi. Chị đã từng nói mà nói rồi không giữ lời, tự chị nói đi! Đừng quá qua loa như vậy!"

Hạ Linh Doanh tức giận toàn thân phát run, cả người dâng trào cảm giác quyết tuyệt như bị người ta xâm chiếm lãnh địa, Tiêu Mạc Ngôn chậm rãi quay đầu, nhìn vào mắt nàng, "Em đừng như vậy."

"Như vậy? Đây không phải chị muốn sao? Chị cảm thấy em phải làm sao?"

Ngực Hạ Linh Doanh gia tốc phập phồng, nàng cũng bị Tiêu Mạc Ngôn bức điên rồi, tim Tiêu Mạc Ngôn đã đau đến chết lặng, cô trầm mặc nghe Hạ Linh Doanh chỉ trích.

Đôi khi, trầm mặc ngược lại còn đả thương người hơn so với cam chịu.

Không biết qua bao lâu, Hạ Linh Doanh cảm thấy nước mắt của mình đều sắp khô cạn rồi nàng mới buông Tiêu Mạc Ngôn ra, nàng đi về trước salon ngồi xuống, ổn định nỗi lòng.

"Tiêu, chị có còn nhớ lúc ở bên nhau, chúng ta đã đáp ứng lẫn nhau cái gì không?"

Một câu kia lại để cho khung cảnh đã từng thề non hẹn biển như phim điện ảnh tái hiện lại trong mắt Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn ngẩng đầu nhìn Hạ Linh Doanh. Nhớ rõ, cô đều nhớ rõ.

Hạ Linh Doanh nhìn cô, có lẽ những ngày bôn ba lo lắng đã tiêu hao sức khỏe và tinh thần của nàng rồi, cho nên khi Tiêu Mạc Ngôn nói ra lời nói đó, Hạ Linh Doanh đã cảm giác thân thể này, linh hồn này đã không còn là của mình nữa. Dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh lấy một điếu thuốc từ trong hộp ra, nàng học theo bộ dáng Tiêu Mạc Ngôn mà châm lửa, hít một hơi. Hạ Linh Doanh vốn không hút thuốc, nhưng ngay tại thời khắc tâm trạng đến cực đoan, một hơi thuốc nghẹn tại cuống họng, bức đến nàng ho khan toàn thân phát run.

Một tay Tiêu Mạc Ngôn đặt ở một bên ghế siết chặt, cuối cùng vẫn không nói gì.

Cảm thụ được cảm giác đau đớn khi khói thuốc xuyên qua phổi, Hạ Linh Doanh nhìn về phía Tiêu Mạc Ngôn, xuyên thấu qua làn khói, cười thê lương: "Chị đã nói, chị vĩnh viễn sẽ không rời bỏ em. Em cũng từng nói, trừ khi sinh mệnh đi đến phần cuối, nếu không cho dù chị đuổi em, em cũng sẽ không rời khỏi chị. Mà bây giờ, chị sợ nổi đau phải mất đi lần nữa mà muốn em đi, chị muốn lấy mạng em sao?"

Nói xong, ánh mắt Hạ Linh Doanh dời xuống, rơi vào con dao gọt trái cây trên bàn trà, giây phút này, nàng lại rất bình tĩnh.

"Em nói rồi, cả đời này, trừ chị ra, em chưa từng sống vì bản thân mình, Tiêu, chị biết vì sao em thích mặc màu trắng không? Bởi vì chị thích, em nhớ lúc vừa gặp chị, chị nói chị thích nhìn em mặc đồ trắng, cảm giác sạch sẽ không nhiễm bụi trần, nhìn rất thoải mái, từ đó về sau, em liền yêu tha thiết màu trắng. Những năm này, trong cuộc sống của em cũng vì có chị mới có nụ cười, những gì em đáp ứng em cố gắng làm. Nhưng hôm nay, chị lại dễ dàng nói chia tay như vậy, những cố gắng nhiều năm nay tất cả chị không nhìn thấy sao? Chị đã không quan tâm em nữa rồi..."

Tóc gáy Tiêu Mạc Ngôn thoáng cái dựng thẳng lên, cô đọc được điều gì đó từ giọng điệu bình thản của Hạ Linh Doanh. Mà tốc độ của Hạ Linh Doanh còn nhanh hơn so với phản ứng của cô, điếu thuốc rơi xuống đất, nàng nhanh như chớp chộp lấy con dao gọt trái cây trong dĩa trái cây trên bàn trà, lưỡi dao không chút lưu tình vạch xuống cổ tay nàng.

Tiêu Mạc Ngôn hét lên một tiếng, nhào tới, máu tươi nơi cổ tay Hạ Linh Doanh không hề ưu nhã như trong phim truyền hình, máu phun ra nóng hổi nhuộm đỏ mắt Tiêu Mạc Ngôn. Hạ Linh Doanh né tránh Tiêu Mạc Ngôn, nhìn máu phun ra trên cổ tay, lạnh lùng nói: "chị đã không cần, thì đừng quan tâm."

"Hạ Hạ, Hạ Hạ!"

"Xin lỗi, Xin lỗi... Tay của em, tôi xin em!"

Tiêu Mạc Ngôn hoàn toàn hỏng mất, cô bất chấp ôm lấy Hạ Linh Doanh, tay liều mạng nắm cổ tay của nàng, máu tươi đầy tay cầm thế nào cũng cầm không được. Cô quay đầu gọi, nhưng nào có ai đáp lại cô, người trong nhà đã bị cô điều đi từ lâu rồi, Tiêu Mạc Ngôn đã đoán được Hạ Linh Doanh sẽ cãi nhau với cô thậm chí bộc phất chiến tranh, nhưng cô không hề nghĩ tới nàng dùng tính mạng của mình để chống lại ý muốn chia tay của cô.

Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn ôm mình vào lòng, cười cười: "Em đã nói... lời em nói, không giống chị, có thể đảo mắt liền quên sạch."

"Hạ Hạ... Hạ Hạ."

Tiêu Mạc Ngôn hoảng loạn dùng tay đè chặt cổ tay Hạ Linh Doanh, muốn nâng nàng lên, nhưng mấy ngày nay thân thể chịu đủ tra tấn căn bản không còn chút sức lực.

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ hoảng loạn như vậy.

Tay run rẩy cầm lấy điện thoại, Tiêu Mạc Ngôn muốn gọi A Sâm, tay run lẩy bẩy, cúp điện thoại, cô lại gọi 122, nhặt con dao trên mặt đất, cắt một mảnh vải trên áo mình, buộc chặt cổ tay Hạ Linh Doanh lại, cô liều mạng cõng Hạ Linh Doanh ra ngoài, nếu thời gian có thể quay trở lại, cho dù cô tự gϊếŧ mình cũng sẽ không nói ra những lời đó.

Chờ A Sâm về đến nhà thì đã bị Tiêu Mạc Ngôn và Hạ Linh Doanh cả người đầy máu làm anh ta khϊếp sợ, Tiêu Mạc Ngôn vừa để lại Hạ Linh Doanh lên xe, A Sâm chạy như điên về phía hai người, nhìn Hạ Linh Doanh, lại nhìn Tiêu Mạc Ngôn, toàn thân run run: "Tiểu thư... Chuyện này..."