Chương 18: Bất an

A Đan rất nghiêm túc chùi nước trên miệng Đằng Diêm, sau khi lau miệng xong thấy trên cổ cũng có dính chút ít, nàng tiếp tục chăm chú lau xuống cổ, lau cổ xong thấy trên xương quai xanh cũng dính nước, tay hơi chần chờ, A Đan dừng lại một lát, cũng không dám ngẩng đầu nhìn Đằng Diêm, nàng tiếp tục lau chỗ xương quai xanh, tới khi lau xong, mắt A Đan lại nhìn tiếp xuống dưới, này... sao mà nhiễu nhiều nước vậy? Có lau cũng lau không hết. Nhưng lúc này đây, bàn tay đang do dự của A Đan bị Đằng Diêm nắm, gạt phắt qua một bên.

"Đúng là hạng người gì thì mang binh đó!"

Đằng Diêm tức đến mức muốn sôi trào, nàng nhận ra trước đây nàng nhìn lầm rồi, tại sao nàng lại không phát hiện tên A Đan này là nhân vật giả heo ăn thịt hổ đây!

A Đan bị quát mắng vô cùng oan ức, nàng nhìn Đằng Diêm, nói nhỏ: "Không phải chỉ chùi nước sao, cô nghĩ quá nhiều rồi."

Cô nghĩ quá nhiều rồi? Câu nói này lăn lộn qua lại trong đầu Đằng Diêm, nàng chống tay vịn tường, nhìn chằm chằm A Đan, toàn thân bỗng chốc như bị tra tấn. Ai có thể giúp nàng tống tai họa này đi chỗ khác giùm, nàng nhất định mang ơn.

Mà đạo diễn Hạ - người quằn quại cả đêm cộng thêm buổi sáng – cuối cùng đã xuất hiện, sự xuất hiện của nàng không thể thiếu Tiêu Mạc Ngôn làm bạn, Hạ Linh Doanh kinh ngạc nhìn Đằng Diêm vịn lên tường, Tiêu Mạc Ngôn cũng kinh ngạc, nhìn điệu bộ này... phải chăng cô đã đánh giá thấp sức chiến đấu của A Đan?

"Tiêu tổng, phu nhân!"

Giọng nói rất quân sự hóa, A Đan đứng thẳng nghiêm, mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn như một tiểu binh đang được lãnh đạo xét duyệt, Tiêu Mạc Ngôn nhìn gương mặt xám trắng của Đằng Diêm, gật đầu với A Đan: "Tốt, rất tốt."

Đằng Diêm ngẩng phắt đầu, ánh mắt tóe lửa bắn về phía Tiêu Mạc Ngôn, người này tại sao có thể đáng ghét đến mức khiến người ta không nói được câu nào!

Hạ Linh Doanh vỗ cánh tay Tiêu Mạc Ngôn, tức giận liếc cô: "Đừng làm rộn."

Tiêu Mạc Ngôn cười vui vẻ vươn tay ôm eo Hạ Linh Doanh, cuối cùng vẫn là Hạ Linh Doanh có lương tâm, nàng đẩy Tiêu Mạc Ngôn ra đi đến bên cạnh Đằng Diêm, nhìn chằm chằm nàng, hỏi: "Không sao chứ?"

Đằng Diêm hít một hơi thật sâu, nhìn Hạ Linh Doanh, tỉnh táo nói: "Đạo diễn Hạ, tôi xin chị tránh xa tôi một mét."

"..."

Hạ Linh Doanh ngạc nhiên, Tiêu Mạc Ngôn cười lớn, lâu quá không thắng một trận đẹp như vậy rồi, nhìn xem, mới không lâu còn hùng hổ, mà nay lưu lạc thành như vậy, thoải mái quá đi!

Chờ sau khi Hạ Linh Doanh cùng Đằng Diêm đi quay phim, Tiêu Mạc Ngôn đi đến trước mặt A Đan, mặt mày ra vẻ hòa nhã vỗ vỗ vai nàng, "A Đan, không tệ, nhiệm vụ lần này hoàn thành rất tốt."

Được Tiêu Mạc Ngôn khích lệ, A Đan ngượng ngùng cúi đầu, không nói lời khách sáo. Tiêu Mạc Ngôn cười cười nhìn nàng, tốt bụng nói: "Cô thật sự thích Đằng Diêm à?"

"Cái gì?" A Đan ngẩng phắt đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn bị phản ứng quá khích của nàng làm hết hồn, cô nhìn A Đan, hỏi lại: "Không phải... là cô không thích Đằng Diêm sao?"

A Đan hơi giật mình nhìn Tiêu Mạc Ngôn, thích? Từ nhỏ đến lớn, dường như nàng chưa từng động lòng với ai cả, lúc nhỏ vì hoàn cảnh gia đình không cho phép, lớn hơn chút thì vì quy định kỷ luật quân đội, hơn nữa, còn vì tự ti chiều cao của mình, nàng như một bức tường cao khi đứng bên cạnh người khác, làm gì có ai lại thích nàng? Mà đối với Đằng Diêm, chỉ là hôm đó chợt rung động một chút, bất giác nàng cứ muốn đến gần, nhưng vậy là thích sao? Giống như Tiêu tổng thích phu nhân đó sao?

Tiêu Mạc Ngôn rất hứng thú nhìn mặt A Đan xấu hổ hết hồng lại trắng, cô đã nhìn ra, cô gái ngốc nghếch này đã đâm đầu vào rồi, không thấy đường ra giờ bắt đầu xoắn xuýt lên. Thật không ngờ nha, cô mới đến thăm vợ có một lần, lại trở thành người se tơ hồng.

Lúc ăn cơm trưa, Tiêu Mạc Ngôn muốn kéo Hạ Linh Doanh ra ngoài ăn, mà nói sao Hạ Linh Doanh cũng không chịu đi, chỉ đơn giản cầm hai cái cà-mên cơm lại, mặc cho Tiêu Mạc Ngôn khó chịu không chịu nghe lời. Cuối cùng thì Tiêu Mạc Ngôn vẫn phải thỏa hiệp, nhận cà-mên cơm tự an ủi bản thân, "Thôi được, coi như trải nghiệm cuộc sống đi, hiếm khi mình mới ăn cơm cùng đoàn phim mà."

"Ha ha, Tiêu tổng, cô thật là rảnh rỗi." Đằng Diêm đang ăn cơm vẫn không quên nói móc, "Tôi nhớ hình như lần này cô cùng Giám đốc Niên đến mà phải không? Sao giờ chỉ có mình cô ngâm mình mỗi ngày trong đoàn phim vậy?"

Tiêu Mạc Ngôn mở cà-mên ra, lơ đễnh cười cười: "Thật sự là đến khảo sát, cô không phát hiện mấy ngày nay A Niên rất bận sao?"

"..."

Đằng Diêm xém chút mắc nghẹn, hai chữ "A Niên" lời ít ý nhiều, như đang nhắc nhở gì đó, cảm thấy Niên Mộ Ngôn thật đáng thương, Đằng Diêm len lén liếc nhìn A Đan, chỉ cảm thấy người này vốn sáng nay còn thoải mái, giờ không biết tại sao chỉ ôm cà-mên cơm cau mày không biết nghĩ gì, dường như cảm giác được Đằng Diêm nhìn mình chằm chằm, nàng ngẩng đầu nhìn lại Đằng Diêm, ngay giây phút ánh mắt chạm nhau này, Đằng Diêm như bị xẹt điện cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

...

Này nha, Hạ Linh Doanh đang im lặng ăn cơm cũng phát hiện khác thường, nàng hết nhìn A Đan lại nhìn Đằng Diêm, khóe miệng khẽ cong lên nụ cười. Lần này thật sự là có kịch xem, xem ra đúng là bị Tiêu Mạc Ngôn nói trúng rồi, người phụ nữ hư hỏng này, đúng cao thủ làm bà mai.

Cơm nước xong xuôi, Hạ Linh Doanh đẩy nhanh tốc độ quay phim, tuy người trong đoàn ai cũng mệt, nhưng đều ít nhiều hiểu tại sao, mọi ngày Hạ Linh Doanh đối xử với mọi người không tệ, nên tiến độ đẩy nhanh thì cũng không ai than oán gì, ngược lại lão đại Đằng Diêm không hài lòng Tiêu Mạc Ngôn, nghĩ hoài không hiểu, có cần bám dai như vậy không? Thật sự là dính chặt vậy à? Không thể tách ra?

Tiêu Mạc Ngôn vẫn khoanh tay mỉm cười nhìn Hạ Linh Doanh làm việc, thỉnh thoáng vẫn có vài diễn viên mới muốn xin chữ ký cô. Tuy Tiêu Mạc Ngôn không xuất hiện nhiều trên màn ảnh, nhưng với diễn viên ca sĩ mà nói, danh tiếng của cô không thua bất cứ một ngôi sao lớn nào. Tiêu Mạc Ngôn được cái thân thiện vui vẻ, đợi thì đợi, thỉnh thoảng còn mỉm cười với mấy cô gái trẻ, điều này, làm cho Hạ Linh Doanh đã không tập trung quay phim được phải cau mày.

"Nè ê ê, cô kiềm chế chút đi, người ta diễn rất tốt, cô trưng ra vẻ mặt vậy là sao?" Đằng Diêm phát hiện Hạ Linh Doanh khác thường, nên liền nói ra. Hạ Linh Doanh lặng lẽ hít sâu vài cái, xoay người, cố gắng buộc mình đừng nhìn Tiêu Mạc Ngôn. Tên khốn kiếp này!

Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu ký tên mà vẫn cảm giác được lòng Hạ Linh Doanh sôi trào, cô liếc trộm Hạ Linh Doanh, nhìn bóng lưng nàng, cười cười. Rõ ràng là bụng dạ vợ hẹp hòi, lại còn nói cô.

Một tăng tốc quay phim, không đến bốn giờ chiều đã xong, vừa mới hô "CUT!", Tiêu Mạc Ngôn liền không chờ được đi tới, "Đi thôi?"

Hạ Linh Doanh nhìn cô một cái, mặt hầm hầm, nhưng không cự tuyệt, dù sao cả hai đều rất quý trọng thời gian ở bên nhau, nàng không nỡ lãng phí chút nào, "Ừ, chờ em thay đồ đã."

"Nhanh lên." Tiêu Mạc Ngôn thật sự đợi không nổi, cô không muốn lãng phí từng giây từng phút ở bên Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh gật đầu, nghe lời nhanh chóng thay bộ đồ mặc thường ngày, đi theo Tiêu Mạc Ngôn ra sân.

"Chúng ta đi đâu?"

Ngồi trên chiếc xe Tiêu Mạc Ngôn đã chuẩn bị sẵn, Hạ Linh Doanh nép vào lòng Tiêu Mạc Ngôn hỏi, Tiêu Mạc Ngôn hôn lên trán nàng, "Đi sông Nyang, lần trước nói muốn đi mà."

"Ừ, được."

Hạ Linh Doanh biết Tiêu Mạc Ngôn thích những nơi có nước, cô từng nói nhìn nước sẽ khiến nội tâm lắng đọng. Thật ra nàng không quan tâm đi đâu, ở cùng một chỗ và ở cùng một chỗ với ai. Giống như ngắm mặt trời mọc và mặt trời lặn, cảnh sắc như nhau, nhưng không không đúng người thì tâm tình không giống nhau.

"Đúng rồi, làn này công ty chị thật sự không có việc gì sao?" Hạ Linh Doanh vẫn không yên lòng, Tiêu Mạc Ngôn vỗ nhẹ lưng nàng, "Không có chuyện gì đâu, tuy có lòng riêng, mấy ngày nay Mộ Ngôn đúng là đi khảo sát, yên tâm đi."

"Chị chỉ biết bắt nạt người khác. Còn người ở nhà thì sao, Má Từ vậy mà thả chị đi à? Em cảm giác, gần đây bà rất thích bám dính lấy chị."

"Sao vậy, ghen hả?"

Tiêu Mạc Ngôn cười xấu xa nhìn nàng, Hạ Linh Doanh giận liếc cô, "Em làm sao dám, Tiêu tổng quả thật là người gặp người thích, đi đến đâu cũng có fans."

"Ồ, còn không phải là vì muốn em xong việc sớm sao." Trước mặt vợ, Tiêu Mạc Ngôn cũng lười che giấu tâm tư, Hạ Linh Doanh cười dịu dàng, tựa đầu lên vai cô.

"Mệt à?"

"Ừ."

Hạ Linh Doanh thì thào nói nhỏ, hôm qua gần nhưbị Tiêu Mạc Ngôn hành cả đêm không ngủ, hôm nay lại quay phim hơn nửa ngày, thật sự hơi mệt. Tiêu Mạc Ngôn ôm nàng vào ngực mình, nói nhỏ nhẹ: "Còn đi thêm một đoạn nữa, em ngủ một lát đi."

"Ừ."

Hạ Linh Doanh nghe lời dựa vào cô, ngửi hương bạc hà thơm ngát, cảm thụ được cái ôm quen thuộc, rất nhanh nàng liền nặng nề ngủ,Tiêu Mạc Ngôn mỉm cười đầy yêu thương nhìn nàng ngủ, cô dặn A Đan: "Chậm một chút, ổn định một chút."

"Vâng." A Đan nhỏ giọng đáp lời, trong lòng có chút hâm mộ Tiêu Mạc Ngôn cùng Hạ Linh Doanh, nếu có một ngày, nàng cũng có thể buông bỏ tất cả, cùng người yêu đi khắp chân trời góc biển thì tốt biết bao?

Xe chạy vững vàng trên đường, vì muốn để Hạ Linh Doanh ngủ được thoải mái, Tiêu Mạc Ngôn cố nâng cao bả vai, dù có hơi mỏi,nhưng trong lòng ngọt ngào. Sắp đến nơi thì điện thoại vang lên, Tiêu Mạc Mạc Ngôn sợ đánh thức Hạ Linh Doanh nên vội vàng chỉnh âm nhỏ lại.

"Alô."

"Tiểu thư."

Là điện thoại của A Sâm, anh ta nghe Tiêu Mạc Ngôn nói nhỏ hết sức nên cảm giác có điều khác thường, "Bên đó có có việc?"

"Không có việc gì, Hạ Hạ đang ngủ, sao vậy?"

A Sâm không thể không việc gì đi gọi điện chocô, Tiêu Mạc Ngôn hạ giọng hỏi, A Sâm hơi do dự, im lặng một lúc, nói: "À... cũng không có gì, khi nào cô trở về?"

"Ha ha, là Má Từ kêu anh hỏi à?" Trong đầu hiệnlên hình ảnh Má Từ bám dính lấy mình, Tiêu Mạc Ngôn không nhịn được cười lên, "Được rồi, anh nói lão bà đó yên tĩnh chút đi, chờ tôi về mua hạnh nhân xốp giòn cho bà, không được làm loạn."

"... Ừm."

A Sâm ấp úng,Tiêu Mạc Ngôn cảm giác được, nhíunhíu mày: "Thế nào, còn có chuyện gì khác? Sao lại ấp úng như vậy?"

"Không có việc gì."

A Sâm nói xong cũng cúp máy, Tiêu Mạc Ngôn nhìnđiện thoại khó hiểu, Hạ Linh Doanh cũng bị điện thoại dánh thức, nàng dụi mắt,nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Sao vậy?"

Tiêu Mạc Ngôn lắc đầu, "Không có việc gì, A Sâm gọi, đoán là Má Từ nhớ tôi nên kêu anh ta gọi điện, chắc là lão bà bà lại giận dỗi rồi, mấy ngày nay cũng không gọi cho tôi."

"Vậy chị có muốn gọi về cho bà không?" Hạ LinhDoanh dịu dàng hỏi, Tiêu Mạc Ngôn cười cười, "Bà ấy à, cái tính bướng bỉnh nóng nảy đó em còn không biết sao, đã nóng lên rồi thì điện thoại của ai cũng khôngnghe, không có gì đâu, về nhà tôi dỗ ngọt bà là được thôi."

"Chị đó, đừng bắt nạt Má Từ, bà lớn tuổi rồi,chị kiên nhẫn một chút đi."

Vừa thấy Hạ Linh Doanh bắt đầu nói dai nói dài,Tiêu Mạc Ngôn liền vội vàng cầu xin, "Được rồi mà, tôi bị bà dài dòng từ nhỏ đếnlớn, giờ tới em nữa, lỗ tai tôi còn không phải chai luôn rồi sao."

"Đến rồi."

Hai người đang nháo, A Đan dừng xe lại, Tiêu MạcNgôn mở cửa xe kéo Hạ Linh Doanh xuống, Hạ Linh Doanh nhìn con sông lớn vô tận,đón gió, hưng phấn vẫy tay. Tiêu Mạc Ngôn vốn đang nhìn Hạ Linh Doanh đầy thương yêu, lập tức cúi đầu nhìn điện thoại, cô nhíu nhíu mày.