Chương 16: Làm nũng

Tiêu Mạc Ngôn đi đến bên giường trước cái nhìn chăm chú của Hạ Linh Doanh, cũng không để ý đến nàng, cầm máy sấy tự sấy tóc. Những sợi tóc dài theo gió thổi tung lên, hương thơm càng nồng đậm khắp phòng, hết lần này đến lần khác như cố ý, Tiêu Mạc Ngôn còn đặt chân lên giường, khom người cúi đầu, đôi chân thon dài lộ ra trong không khí, tư thế cúi người làm cho bộ ngực trắng như tuyết chợt ẩn hiện, bờ eo nhỏ bé theo động tác tay của cô uốn lượn, Hạ Linh Doanh sững sờ nhìn Tiêu Mạc Ngôn, tay còn cầm hộp thuốc chưa kịp sắp xếp, hiếm thấy, người luôn cao ngạo lạnh lùng như Hạ Linh Doanh lại lộ ra bộ dáng ngây ngốc như vậy.

Len lén, Tiêu Mạc Ngôn cong khóe môi, sấy tóc xong, Tiêu Mạc Ngôn đắp mặt nạ, rồi lên giường nằm.

...

Hạ Linh Doanh đen mặt nhìn người phụ nữ quấn như xác ướp nằm trên giường, nàng nhìn ra rồi, hôm nay Tiêu tổng cáu khỉnh rốt cuộc cũng được thực hiện theo ý định rồi. Nhưng dù sao vẫn là người cùng giường chung gối âu yếm nhiều năm, Tiêu Mạc Ngôn nặng mấy cân làm sao Hạ Linh Doanh không biết, nếu người ta đã diễn trò với nàng, nàng chẳng phải cũng không nên khách khí mà có qua có lại sao?

Vốn Tiêu Mạc Ngôn còn đang hả hê vì cảm thấy chiêu này còn xài tốt, theo cô thấy, cô nhớ Hạ Linh Doanh đến cỡ nào thì Hạ Linh Doanh nhất định cũng sẽ nhớ cô như thế, tiểu biệt thắng tân hôn hẳn phải giống như củi khô bén lửa bừng cháy giữa đêm vậy mà để nàng trơ mắt nhìn không được ăn, không thèm chết người à? Vậy cũng là sự trả thù nho nhỏ đối với "vụ án" chiều nay của nàng. Không phải tâm nhãn Tiêu Mạc Ngôn nhỏ, mà trên cơ bản nó còn nhỏ hơn hạt mè, ban đầu, tuy nói là công tác, nhưng thế nào cũng có tính tự giác của người vợ chứ, có hiểu còn có một từ gọi là "báo cáo chuẩn bị" không? Báo cáo chuẩn bị!

Bàn tính trong lòng Tiêu Mạc Ngôn đánh pi li pa la, cửa phòng tắm mở ra, Hạ Linh Doanh cũng tắm xong. Áo ngủ nàng mặc với của Tiêu Mạc Ngôn là áo tình nhân, tất đều là áo ngủ bằng vải lụa trắng cảm giác trong suốt, dài đến đùi, vốn khí hậu ở đây không thích hợp mặc nó, Hạ Linh Doanh vẫn mặc, hiếm khi Tiêu tổng giận dỗi, nàng cũng gậy ông đập lưng ông mà mặc nó.

Tiêu Mạc Ngôn ngược lại coi như bình tĩnh, cô không trực tiếp mở mắt, mà hé mắt rình coi. Hạ Linh Doanh nhìn thoáng về phía cô, cô lập tức nhắm chặt mắt.

Hạ Linh Doanh muốn cười lại không dám cười, nàng gục đầu xuống ho khan một cái, nín cười, nhịn một hồi, nàng bắt chước Tiêu Mạc Ngôn đứng bên bàn trang điểm sấy tóc.

...

Khốn kiếp!

Tiếng gió thổi của máy sấy làm rối loạn lời mắng chửi hung hăng trong lòng Tiêu Mạc Ngôn, khôn khéo như cô làm sao không biết vợ đang "chỉnh" cô, không được, không thể cứ vậy mà ngã vào trong viên đạn bọc đường của kẻ địch được!

Bị A Đan tẩy não đến trưa Tiêu tổng vẫn nhịn được, Hạ Linh Doanh chỉ sấy tóc trong chốc lát, nhíu nhíu mày, nhìn máy sấy lầm bầm lầu bầu: "tiếp xúc không tốt sao?" (ý là đứng đó sấy không được, kiếm cớ đổi chỗ khác sấy tóc á)

đi đến bên xác ướp Tiêu Mạc Ngôn trên giường, cúi người, lại sáp vào. Toàn thân Tiêu Mạc Ngôn căng thẳng, cô cũng không cần hé mắt rình xem, hương thơm quyến rũ lành lạnh đánh tới trước mặt, có muốn chịu đựng cũng nhịn không được nữa, cô liếʍ liếʍ môi.

Hạ Linh Doanh cứ vậy dựa vào đầu giường thoải mái sấy tóc, giơ tay nhấc chân không hề rụt rè như xưa, hấp dẫn quyến rũ nói không nên lời, nụ cười trên môi như ẩn như hiện, tim Tiêu Mạc Ngôn đập gia tốc, bên dưới tấm chăn, tay cô nắm thành quyền. Nếu nàng vẫn lấn tới, vậy khác gì mình tự đánh vào mặt mình sao? Không được, chuyện mất mặt như vậy cô không thể làm!

Thời gian dường như trở nên dài đằng đẳng, Tiêu Mạc Ngôn chưa từng nghĩ đến việc sấy tóc có thể tra tấn người như vậy, thân thể quyến rũ ở bên, mà nụ cười mê người trên mặt Hạ Linh Doanh như muốn lấy mạng cô, cô khổ sở chống đỡ, vì che giấu vẻ mặt khó nhịn của mình, cô tiếp tục giả chết.

Thật vất vả Hạ Linh Doanh mới sấy tóc xong, Tiêu Mạc Ngôn thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhưng dường như Hạ Linh Doanh không muốn kết thúc như vậy, nàng xoay người, lấy kem dưỡng thể toàn thân trong tủ ra.

...

Bình thường Tiêu Mạc Ngôn luôn kêu "phu nhân tại thượng" bên miệng, thế nhưng đó là tràn đầy tình yêu và ngon ngọt dụ dỗ, trong lòng cô, Hạ Linh Doanh vẫn là cô gái nhỏ quật cường quạnh quẽ núp sau lưng cô như xưa, thế nhưng năm tháng vô tình, dường như trong lúc không hay biết, Hạ Linh Doanh đã rút đi sự trẻ trung ngày nào, tuy vẫn thẹn thùng như trước, vẫn không cởi mở như trước, nhưng có một loại hơi thở "thành thục" đã bao lấy Hạ Linh Doanh, cô gái nhỏ dịu dàng trong trí nhớ từ lâu đã lớn lên rồi, từ lúc ban đầu không thể làm gì, phát triển đến giai đoạn có thể dịu dàng đặt nàng trong lòng bàn tay. Lòng Tiêu Mạc Ngôn đột nhiên phiền loạn, giây phút này, cô đã hơi hiểu nguyên nhân vì sao Hạ Linh Doanh đến giờ vẫn cố chấp.

Hạ Linh Doanh liếc nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhìn cô vẫn còn nằm "giả bộ" trên giường, cười cười không vạch trần cô, nàng dựa vào đầu giường, cẩn thận thoa kem dưỡng thể, bắt đầu từ đôi chân dài, động tác cứ như những thước phim quay chậm, từng chút từng chút mang theo vô vàn hấp dẫn. Hạ Linh Doanh thong thả thoa kem, lúc thoa đến trên ngực, tay đột nhiên bị người đè lại.

Mặt nạ trên mặt cô không biết lột xuống từ bao giờ. Hạ Linh Doanh quay đầu nhìn, vẻ mặt Tiêu Mạc Ngôn thay đổi phức tạp, ánh mắt ẩn nhẫn vì bị khıêυ khí©h, cô nhìn Hạ Linh Doanh, giọng nói "oa oa" (như tiếng trẻ con khóc): "Em cố ý à."

"Cái gì?" Hạ Linh Doanh kinh ngạc nhìn cô, "Cố ý cái gì?"

Hít sâu một hơi, Tiêu Mạc Ngôn nhìn vào ánh mắt nàng, "vợ nói xem tôi nói cái gì?"

"Em chỉ học theo Tiêu tổng thôi." Hạ Linh Doanh nhịn cười nghiêng đầu, Tiêu Mạc Ngôn nghẹn họng, lại có cảm giác mình như vậy có chút mất mặt, cô nén bực bội nằm lên giường, trùm chăn quấn kín mít từ đầu tới đuôi.

Hạ Linh Doanh lắc đầu nở nụ cười, thật đúng là đứa bé, có điều nàng rất thích cảm giác này. Tình yêu của Tiêu Mạc Ngôn đối với nàng là độc nhất vô nhị, cho dù thái độ với người ngoài cứng rắn mạnh mẽ cao ngạo thế nào, chỉ cần trước mặt nàng, đều sẽ như một đứa trẻ hay giận hờn, mà đặc biệt chỉ đối với một mình nàng mà thôi, vì vậy, dù giày vò vất vả thế nào, nàng cũng có thể chịu được.

Tiêu Mạc Ngôn đang quyệt miệng hờn dỗi trong chăn, bất thình lình bị Hạ Linh Doanh kéo ra, thân thể mềm mại mang theo hương thơm dễ chịu dán lại, Hạ Linh Doanh ôm Tiêu Mạc Ngôn, nhỏ giọng dụ dỗ: "Tiểu bảo bảo còn giận hả?"

Một câu Tiểu Bảo Bảo, miệng Tiêu Mạc Ngôn lập tức từ vểnh lên biến thành giương lên, nhưng cô cảm thấy mình là người thận trọng, không thể cứ vậy mà tha cho Hạ Linh Doanh được, cô cau mày, dùng sức trùm chăn lại.

Hạ Linh Doanh hiếm khi mạnh mẽ được một chút, nàng cứng rắn xốc chăn của Tiêu Mạc Ngôn lên, chui vào trong cái ổ ấm áp đó. Hít lấy mùi thơm quen thuộc, mệt mỏi và nhung nhớ trong những ngày qua dường như vỡ òa trong phút chốc, Hạ Linh Doanh ôm thật chặt Tiêu Mạc Ngôn, cọ má lên cổ cô, cảm nhận cảm giác da thịt tiếp xúc từng chút, nàng nhỏ giọng nỉ non: "Tiêu, cuối cùng được ôm chị rồi, nhớ chị, nhớ chị nhớ muốn điên lên."

Một câu "nhớ chị" của nàng đã làm tan chảy trái tim Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh có thể cảm nhận rõ ràng người trong ngực không còn căng thẳng, mà mềm nhũn ra. Xuyên qua tấm lưng, Tiêu Mạc Ngôn cũng cảm giác được người phía sau đang run lên, cô thở dài, cuối cũng vẫn không nỡ, xoay người, Tiêu Mạc Ngôn kéo Hạ Linh Doanh ôm vào lòng.

Hạ Linh Doanh cũng thuận thế nằm trong ngực cô, cảm thụ hương vị nhung nhớ từ lâu, nhắm mắt lại. Đối với hai người mà nói, như thế này vẫn là tư thế tự nhiên hài hòa nhất, Tiêu Mạc Ngôn nhìn người phụ nữ mệt mỏi trong ngực mình, nhịn không được cảm giác đau lòng chua xót, cúi đầu hôn lên đôi môi của nàng một cái, nói: "Em đúng là phụ nữ xấu xa."

Cảm nhận được Tiêu Mạc Ngôn cưng chiều, trong lòng Hạ Linh Doanh biết lần này mình đã đánh bại sự kiêu ngạo của Tiêu tổng rồi, cũng không mở mắt, vòng hai tay ôm eo Tiêu Mạc Ngôn, như con mèo con núp trong ngực cô.

"Xấu xa mà chị còn yêu? Cái xấu của em, so với Tiêu tổng thì quả thật chỉ bằng một góc của núi băng."

Tiêu Mạc Ngôn vừa cam chịu lại vừa hưởng thụ, cô lấy tay khều khều chóp mũi ngạo nghễ vểnh lên của Hạ Linh Doanh, "Không dám nhận, tôi làm sao dám so được với vợ, sức hấp dẫn của vợ không phải người bình thường nào cũng đỡ được. Hừ hừ, tôi quan sát tổ quay phim của mấy người rồi, nói đi, có bao nhiêu người liếc mắt đưa tình với em?"

Hạ Linh Doanh cười si ngốc, nghe nhịp tim đập có lực của Tiêu Mạc Ngôn, cảm nhận được đã từ lâu nàng không thư giãn như vậy.

"Làm gì có ai dám yêu thích em, ai mà lại không biết trong nhà của em có một "con cọp cái" chứ?"

"Em nói ai?"

Tiêu Mạc Ngôn cúi đầu cắn môi Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh mở mắt ra, nhìn bộ dáng thẹn quá hóa giận của Tiêu Mạc Ngôn, cười ra tiếng: "Tiêu."

"Làm gì vậy?" Tiêu Mạc Ngôn không thả môi Hạ Linh Doanh ra, mơ hồ không rõ hỏi, đã lâu rồi cô không được thưởng thức cái miệng nhỏ nhắn này, dường như ăn còn ngon hơn so với lúc trước.

"Chị mấy tuổi?"

Giọng Hạ Linh Doanh vô cùng chăm chú chân thành, Tiêu Mạc Ngôn xấu hổ đỏ mặt, cuối cùng chịu nhả ra.

"Là lòng dạ tôi hẹp hòi sao? Người ta khổ cực gió bụi mệt mỏi đến thăm em, muốn cho em bất ngờ, kết quả đâu? Em với Đằng Diêm đã làm gì?"

"Rõ biết chị giận dỗi chuyện này mà."

Hạ Linh Doanh trái lại lấy tay nắm môi của cô, ánh mắt dịu dàng như nước nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Chị cũng thấy đó, chẳng qua là công việc."

"Vớ vẩn, nếu không phải vì công việc thì đến lượt cô ta nói nhảm với tôi sao?"

Tiêu Mạc Ngôn có chút kích động, vừa nghĩ tới chuyện chiều nay thì cô đã cảm thấy cả người không thoải mái, Hạ Linh Doanh nhanh tay đè cô xuống, "Được rồi mà, bao nhiêu tuổi rồi, bà dì hơn ba mươi tuổi sao còn ồn ào như con nít vậy?"

"Cái gì? Bà dì?" Tiêu Mạc Ngôn lập tức trợn tròn hai mắt, vẻ mặt như bị đánh, "Em nói cái gì?!!!"

Hạ Linh Doanh lập tức câm miệng.

Phải biết rằng tuổi tác như một bãi mìn đối với Tiêu tổng, nhưng Hạ Linh Doanh cứ hết lần này đến lần khác không cẩn thận giẫm lên, nếu để người ngoài nói còn đỡ, nhưng vợ mình lại nói vậy, trong nháy mắt Tiêu tổng cảm thấy cuộc đời mình đã sụp đổ rồi. Thôi xong, xem ra Tiêu yêu tinh người gặp người thích năm xưa giờ đây đã biến thành Tiêu cải trắng hoa tàn bướm vắng rồi.