Chương 2: Tưởng niệm

Hàn Linh không thể ngờ rằng, ở công ty luôn hô phong hoán vũ, xử lý mọi chuyện gọn gàng, hành sự cường thế Tiêu tổng còn có một bộ mặt không thể để người khác biết tới như vậy. Người trước mắt này làm gì có chỗ nào lôi lệ khí thế như ngày thường, bộ dạng ngã xuống sô pha như thiếu nữ nhu nhược mềm yếu khiến người trìu mến.

Hạ Linh Doanh dùng ánh mắt còn lại nhìn lướt nhìn qua Hàn Linh đang hơi run sợ, ánh mắt lên xuống đánh giá nàng, nhìn lại Tiêu Mạc Ngôn cuộn người trên ghế sô pha, nàng nhíu mày, đáy lòng dâng lên từng đợt lửa giận vô hình. Nhìn người kia còn đang cau mày khó chịu, Hạ Linh Doanh thở dài, thu hồi khí thế lăng lệ ác liệt đi đến trước sô pha, nàng vươn tay kéo Tiêu Mạc Ngôn ôm chặt vào lòng, kéo cô lại gần sát mình, "Được rồi, ngoan, về nhà thôi."

Nhẹ nhàng hôn lên trán Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh nghe hương bạc hà thơm ngát trên người cô, mệt nhọc liên tiếp mấy ngày nay tan biến trong nháy mắt, tuy rằng trong lòng nàng chính là người phụ nữ hư hỏng mới một tháng không gặp hôm nay sinh nhật còn không thành thật một chút đi phóng điện khắp nơi, nhưng tốt hay xấu gì người cũng phải để nàng ôm lấy. Tiêu Mạc Ngôn như con mèo con cọ cọ lên má Hạ Linh Doanh, rầm rì gì đó, ủy khuất quệt miệng không nói lời nào. Người phụ nữ nhẫn tâm này, bỏ đi một tháng mới chịu trở về, nếu không phải hôm nay sinh nhật cô, còn không biết có chịu về hay không nữa!

Hai mỹ nữ cao ráo thon thả xinh đẹp cứ như vậy ôm nhau, tuy rằng góc độ nhiều người nhìn không thấy rõ được biểu tình của Tiêu Mạc Ngôn, nhưng tư thế như con rắn kia quấn lấy Hạ Linh Doanh mờ ám như thế, mọi người vẫn tự hiểu ngầm với nhau nhìn nhau mỉm cười.

Xem ra, party sinh nhật vậy là xong rồi.

Mãi cho đến lên xe, Tiêu Mạc Ngôn vẫn bảo trì như cũ trạng thái không xương gối lên đùi Hạ Linh Doanh rầm rì, "Khó chịu, tôi khó chịu."

"Được được, em xoa cho chị." Thanh âm Hạ Linh Doanh êm dịu như nước, nàng hiểu được trong lòng Tiêu Mạc Ngôn bất mãn cùng ủy khuất. Tiêu Mạc Ngôn là một người cường thế, bất luận ở mặt đối nhân xử thế hay là xử lý công việc, vẫn là lãnh dạo tuyệt đối cùng địa vị cường thế, lời của cô là chân thật và đáng tin. Duy chỉ có đối với nàng, chỉ có đối với nàng, Tiêu Mạc Ngôn mới có thể lại nhường nhịn cùng bao dung, tất cả, nàng đều hiểu, tuy đã nhiều năm, nhưng trong lòng nàng cảm tình đã đầy ắp đến sắp tràn ra lại vĩnh viễn không biết làm sao biểu đạt.

Tay nghề thành thạo khiến Tieu Mạc Ngôn rất hưởng thụ, độ mạnh yếu ở ngón tay vừa đúng, bên người tràn ngập hương vị quen thuộc, đã lâu không có nhẹ nhõm tràn ngập đáy lòng đến vậy, dường như chỉ có ở bên Hạ Linh Doanh, cô mới có thể tháo bỏ phòng bị, ỷ lại như một đứa trẻ.

Hạ Linh Doanh cúi đầu nhìn khóe miệng Tiêu Mạc Ngôn hơi giương lên, nhẹ nhàng cười cười, đầu ngón tay trượt, nhéo nhéo bờ môi khiêu gợi kia, "Ai bảo chị uống nhiều như vậy?"

"Haiz, dù sao bên cạnh cũng đâu có ai quản."

Giọng điệu lười biếng vẫn không quên nhấn mạnh hai chữ quan trọng 'bên cạnh', Tiêu Mạc Ngôn bĩu môi, biểu tình bất mãn thật rõ ràng. Nhìn bộ dạng Tiêu Mạc Ngôn chu môi, trong lòng Hạ Linh Doanh rung động, cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên môi cô, "Đáng yêu chết mất."

"Hừ, mỹ nhân kế cũng vô dụng, không xoa dịu được sự nhức nhối trong lòng tôi đâu." Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng vẻ mặt thỏa mãn kia lại bán rẻ cô.

Thời gian xa cách quá lâu, trong lòng còn có cảm giác áy náy khó tả, Hạ Linh Doanh nhin Tiêu Mạc Ngôn không chớp mắt, trong mắt hiện lên tia sáng cưng chiều, giọng điệu mềm mại như muốn tan chảy, "A? Vậy Tiêu tổng muốn sao đây?" Vừa nói, Hạ Linh Doanh vừa sờ lên vành tai Tiêu Mạc Ngôn, xem nó như trân bảo, nhẹ nhàng vuốt ve. Thân thể Tiêu Mạc Ngôn thoáng run lên, mặt cũng ửng đỏ. Nhưng Tiêu tổng rốt cuộc vẫn là Tiêu tổng, còn không đợi Hạ Linh Doanh đắc ý tươi cười ra mặt, một tay cô ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Hạ Linh Doanh, một tay luồng vào trong váy nàng, tinh tế sờ soạng.

"Tiêu!"

Hạ Linh Doanh lập tức đè tay Tiêu Mạc Ngôn lại, ngồi thẳng người, cúi đầu nhìn cô. Tiêu Mạc Ngôn ngửa đầu, đắc ý nhìn Hạ Linh Doanh, tay vẫn còn làm loạn, khiến hô hấp Hạ Linh Doanh rối loạn, nàng lấy tay giữ chặt tay Tiêu Mạc Ngôn lại, đôi mắt gợn nước, cắn môi nhìn cô.

Tài xế đẹp trai A Sâm ngồi trước rất có qui củ, tập trung lái xe, đến cả kính chiếu hậu cũng không dám liếc, nhưng Hạ Linh Doanh vẫn cảm thấy cả người mình sắp bị thiêu cháy rồi, Tiêu Mạc Ngôn dẩu môi, kiều mị nhìn Hạ Linh Doanh, đem hơi thở mập mờ phả lên trên mặt nàng, "Xin tôi đi."

Âm thanh Tiêu tổng vẫn như trước kéo dài, Hạ Linh Doanh vẻ mặt cầu xin nhìn cô, trong mắt mờ mịt yếu đuối khiến người rung động.

"Xin —— xin chị…"

Hiểu rõ tính Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh thức thời nhu nhược phục tùng, Tiêu Mạc Ngôn như đứa trẻ được ăn kẹo, hài lòng vươn hai tay ôm chặt lấy eo Hạ Linh Doanh, đầu cô tựa vào bụng Hạ Linh Doanh, hít một hơi thật sâu, cảm thán: "Thật tốt." Hạ Linh Doanh cưng chiều vuốt lưng cô, dùng ngôn ngữ cơ thể truyền đến tình yêu của chính mình.

Trong xe thật yên lặng, tràn ngập hương thơm, không ai nói thêm gì nữa, nhưng trong không khí lại lộ ra nỉ non ái ý.

Bất đồng, trong đêm tối là sương mù dày đặc không cách nào xua tan, nhưng dưới ánh mặt trời, là nước mắt không muốn người biết đến. Ngay giây phút tương phùng, là chất độc kí©h thí©ɧ cảm tình sâu sắc khiến người muốn cùng sống cùng chết.

"A Sâm, tất cả hành trình ngày mai đều hủy, sắp xếp đi."

Xuống xe, Tiêu tổng lại khôi phục nhân dạng rồi, vung tay lên, trực tiếp lôi kéo người về nhà.

Trên đường, Hạ Linh Doanh có thể cảm giác rõ ràng được Tiêu Mạc Ngôn rất vội, bên dưới chân bước vội vàng, trên tay càng tăng lên lực đạo, làm như gấp gáp cũng bị lây nhiễm, lòng Hạ Linh Doanh cũng trở nên rối loạn. Vừa vào nhà, Tiêu Mạc Ngôn liền một bước xoay người đạp cửa, một tay ôm lấy Hạ Linh Doanh đặt bên tường, liều mạng hôn. Hạ Linh Doanh bị Tiêu Mạc Ngôn hôn khiến hô hấp hỗn loạn, nàng cố gắng điều chỉnh hơi thở, "Tiêu, đừng như vậy —— "

"Như thế nào?" Tiêu Mạc Ngôn đầu cũng không ngẩng lên, cắn một cái không nặng không nhẹ vào xương quai xanh của Hạ Linh Doanh, "Chẳng lẽ em còn muốn xin tôi?"

Hạ Linh Doanh bị lời nói đầy khıêυ khí©h của Tiêu Mạc Ngôn bức nàng đỏ mặt, nàng cố gắng lấy tay vị lên vai Tiêu Mạc Ngôn, "Đừng ở đây, chị quay đầu lại…"

"Quay đầu lại?" Tiêu Mạc Ngôn làm gì nghe lọt tai lời Hạ Linh Doanh nói, nụ hôn cũng nặng nhẹ theo thời gian dài thương nhớ kiềm nén mà bộc phát, tay cũng không yên phận xoa lên nơi mềm mại kia, Hạ Linh Doanh kinh hô một tiếng, đẩy Tiêu Mạc Ngôn ra.

Tiêu Mạc Ngôn đang mê mẩn trong nụ hôn mãnh liệt đột nhiên bị đẩy ra làm trong lòng nguội lạnh, cô thở gấp nhìn Hạ Linh Doanh đầy khó hiểu. Hạ Linh Doanh không dám nhìn cô, chẳng qua là nhìn chằm chằm vào phía sau Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn phát hiện mình trừng mắt cả buổi nhưng căn bản người ta cũng không thấy, cho nên không thể không theo Hạ Linh Doanh quay đầu lại nhìn.

"Má Từ, má làm gì thế! ! !"

Kẻ đầu sỏ đang rất hứng thú đứng sau lưng nhìn hai người, bị quát nhưng Má Từ không nóng vội mà chỉ cười cười: "Tiểu thư không hổ là đứa trẻ má chăm sóc nha, chậc chậc, nhìn độ mạnh yếu này xem, nhìn mức độ này xem, nói thế nào cũng hơn ba mươi tuổi rồi, tố chất than thể thật tốt."

"…"

"…"

Một câu trêu chọc khiến Hạ Linh Doanh cùng Tiêu Mạc Ngôn nhuộm đỏ hết cả mặt, Má Từ cảm thấy mỹ mãn nhìn bộ dạng quẫn bách của hai người, vỗ vỗ tay: "Được rồi, bữa tối dưới ánh nến má đã chuẩn bị xong cho hai người rồi đó, lão bà bà cũng không ở đây làm phiền nữa."

Nói xong, Má Từ quay người đi về phòng ngủ, Tiêu Mạc Ngôn nhìn bóng lưng còng của bà, há to miệng. Lúc sắp đến phòng ngủ, Má Từ dừng lại, quay đầu lại nhìn Tiêu Mạc Ngôn, tinh nghịch nháy mắt mấy cái: "Tiểu thư, sinh nhật vui vẻ." Tiêu Mạc Ngôn đã ba mươi mốt tuổi, câu sinh nhật vui vẻ này Má Từ cũng đã nói ba mươi mốt lần, tốt quá, cuối cùng cũng tìm được người có thể chiếu cố cô. Cũng tốt, có thể yên tâm.

Mãi cho đến khi Má Từ đã vào phòng, Tiêu Mạc Ngôn còn chưa hoàn hồn, có chút sững sờ nhìn chằm chằm vào bóng lưng bà, Hạ Linh Doanh lấy tay quơ quơ trước mắt cô, "Sao vậy?" Bắt lấy tay Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn nhếch miệng, "Không biết, chỉ cảm thấy lão bà bà này có gì đó lạ lạ."

"A, chị nghĩ nhiều rồi, được rồi, tranh thủ thời gian tắm rửa đi, nhìn chị kìa cả người toàn mùi rượu." Hạ Linh Doanh vuốt tóc Tiêu Mạc Ngôn nói, Tiêu Mạc Ngôn nghe xong nở nụ cười, hai tay quấn lấy cổ Hạ Linh Doanh, thân thể mềm nhũn dựa vào nàng, nũng nịu nhìn nàng, "Em tắm cho tôi hả?"