Chương 14: Vô sỉ

Là một nhà chế tác điện ảnh thì việc Đằng Diêm am hiểu nhất chính là trong nháy mắt nắm bắt được biểu cảm trên gương mặt người khác, rất không đúng lúc, nụ cười như có như không của Tiêu tổng mang theo chút bỉ ổi cùng đắc ý lại để cho Đằng Diêm vừa lúc nhìn thấy, toàn thân Đằng Diêm có hơi cứng ngắt, nàng theo ánh mắt Tiêu tổng nhìn ngón tay của mình, lại như vô tình cố ý nhìn ngón tay Tiêu tổng, một hơi thuốc hít vô phổi sặc đến nước mắt chảy ròng.

Nói theo lương tâm thì, ngón tay Đằng Diêm xem như đẹp, ngón tay thon nhỏ, màu da trơn sáng, trắng trẻo. Nhưng so với Tiêu tổng thì như tiểu vu gặp đại vu (vu là thầy pháp, phù thủy, đại khái như tiểu phù thủy không bằng được đại phù thủy) thua rất xa, tay Tiêu tổng được bảo dưỡng vô cùng tốt, phấn điêu ngọc mài như một tác phẩm nghệ thuật, thậm chí mơ hồ hiện ra ánh sáng óng ánh, có thể thấy được hằng ngày giữ gìn bảo vệ cực kỳ kỹ lưỡng, Đằng Diêm đã từng thấy qua khuôn mẫu bàn tay, tay Tiêu Mạc Ngôn tuyệt đối có thể so sánh với khuôn mẫu chuyên nghiệp.

Đối lập như vậy, cho nên trong lòng Tiêu tổng nghĩ gì Đằng Diêm đủ hiểu rồi, lòng tự trọng cùng vẻ mặt của nàng trong nháy mắt bể nát bấy, nàng nhanh tay dập tắt điếu thuốc, chuyển thành bộ dáng lãnh đạo cùng hàn huyên với Tiêu Mạc Ngôn.

"Sao đột nhiên Tiêu tổng lại đến đây? Cũng không nói một tiếng để chúng tôi chuẩn bị cho tốt."

Một câu khách khí rất chủ nhà, Đằng Diêm rất nhanh đã điều chỉnh trạng thái, nở nụ cười chuyên nghiệp, Tiêu Mạc Ngôn cười nhạt, nghiên đầu nhìn nàng nói, môi son hé mở: "Tôi đến gặp vợ, giám chế Đằng muốn chuẩn bị cái gì?"

"..."

Vẻ mặt tươi cười của Đằng Diêm còn chưa rút lại đã lập tưc trở nên cứng đờ, ở trong ngành giải trí nhiều năm nay, kẻ vô sỉ nàng gặp cũng nhiều, nhưng Tiêu tổng thật sự có thể xem như cực phẩm vô sỉ, có cảm giác cuộc trò chuyện trong sáng đã tan thành mây khói, lời này có ẩn ý gì? Chẳng lẽ muốn nàng trả lời lại một câu: "Đúng vậy, Tiêu tổng, nếu cô nói sớm cô đến gặp vợ, vậy thì chúng tôi sẽ không để Hạ Hạ mệt nhọc như vậy mà đã tắm rửa lên giường nằm chờ cô rồi?"

Đằng Diêm cũng đã nhìn ra, vị Tiêu tổng này rõ ràng mang theo mùi thuốc súng đến đây, mà ngọn nguồn ngòi nổ cũng đã nói trắng ra rất rõ ràng sáng tỏ —— cả đám mấy người chiếm dụng vợ tôi, còn không biết xấu hổ nói này nọ với tôi?

Tiêu Mạc Ngôn cười vân đạm phong khinh, biểu lộ hết sức tự nhiên, không hề có chút cảm giác ngại ngùng gì, cứ như là đang nói một chuyện bình thường còn hơn cả mức bình thường. Đằng Diêm lấy lại bình tĩnh, cười yếu ớt: "Tiêu tổng quả thật đúng như lời đồn thật là phóng khoáng."

Tiêu Mạc Ngôn nhướng mày, rất hứng thú nhìn nàng: "Thật sao? Vậy giám chế Đằng thử nói xem người ta đồn tôi thế nào?"

"..." Đằng Diêm nghẹn đỏ mặt, ánh mắt vô cùng nghiêm túc và cố chấp của Tiêu Mạc Ngôn rơi vào người nàng, không quan tâm đến chuyện người ta căn bản chỉ đang nói vài lời khách sáo, vốn dĩ, ngoại trừ vợ ra, Tiêu tổng thích nhất chính là nghe người khác khen mình, lần này cô đến đây vốn không nghĩ đến sẽ chừa lại chút mặt mũi cho Đằng Diêm, lòng cô biết rõ chuyến đi này của Hạ Hạ là do bị Đằng Diêm đầu độc mà ra, có cần thiết phải khách khí với Đằng Diêm không?

Mất tự nhiên nghiêng đầu, né tránh ánh mắt Tiêu Mạc Ngôn, Đằng Diêm nhìn Hạ Linh Doanh, nói: "Chuyến này của Tiêu tổng, e là phải bỏ qua rất nhiều công việc, nói đi nói lại, này còn chưa tính là phóng khoáng sao?"

"À, hết cách rồi, vợ ở đây."

Ánh mắt Tiêu Mạc Ngôn lần nữa rơi vào người Hạ Linh Doanh, không thể không nói, ánh mắt chăm chú lúc nghiêm túc làm việc của vợ nhà mình, còn thêm đôi môi mỏng mân mê khiêu gợi, thật sự là gợi cảm không gì sánh bằng. Ai ôi!!! Khuôn mặt nhỏ nhắn còn xinh đẹp như vậy, xem ra là có để tâm đến lời nói của cô mà bảo dưỡng không ít, cô biết Hạ Linh Doanh yêu cô yêu đến không cách nào kiềm chế được, để tâm đến mỗi một câu nói của cô mà.

"Chuyến này, sợ là giày vò không ít ha? Thân thể quý giá của Tiêu tổng có thể chịu được sao?"

"À, có vợ ở đây thì quý giá cũng phải đến."

"Sắp xếp chỗ ở chưa? Nơi đây của chúng tôi chỉ là sơn thôn nhỏ bé sợ Tiêu tổng ở không quen."

"À, ở cùng một chỗ với vợ thì không có gì là không quen."

"..."

Đằng Diêm cảm thấy hôm nay không cách nào trò chuyện tiếp được nữa, lần này rốt cuộc nàng hiểu vì sao A Đan rất kị mỗi lần nàng ở cùng một chỗ trao đổi với Hạ Linh Doanh, lần nào cũng như chướng ngại vật xuất hiện ở giữa hai người. Đằng Diêm sâu sắc cảm nhận được địch ý của Tiêu tổng, người này từng câu từng lời đều "vợ" không rời miệng, cô không sợ bị đau lưỡi hả? Nói thế nào thì đường đường là tổng giám đốc Thánh Hoàng, đi khắp nơi ân ái âu yếm như vậy coi được không?

"Giám chế Đằng diễn xuất thật hay.

Đang hết sức lúng túng, bất thình lình Tiêu Mạc Ngôn quăng ra một câu khen ngợi, nếu người ta chủ động cùng cô giương kiếm nói trong nói ngoài đáp trả nhau, chẳng lẽ cô còn tự làm xấu mình mà không cần bận tâm đến mặt mũi của vợ sao? Đằng Diêm nghe xong chẳng hiểu ra sao, nàng nhìn chằm chằm Tieu Mạc Ngôn, nói: "Công việc chính của tôi vẫn là chế tác, về mặt diễn xuất cũng không phải chuyên nghiệp."

"Ha ha." Tiêu Mạc Ngôn cười nhìn vào mắt Đằng Diêm, không biết thế nào, tuy ánh mắt này người khác nhìn sẽ cảm thấy như mỉm cười lễ phép, nhưng Đằng Diêm lại thấy toát lên lạnh lùng cùng với tức giận.

"Vừa rồi cháu gái diễn rất hay."

"..."

Tiêu tổng đúng là không tích chút đức nào, bình thường tuy mặt lúc nào cũng tươi như hoa, nhưng đó là đối với những việc không xâm phạm đến quyền lợi của bản thân cô, cái gọi là thương lượng không gian không thành, mà cô còn là một thương nhân đỉnh cao, huống chi vợ mình còn bị xâm chiếm rồi, nếu cô không phản kích thì cô còn là Tiêu Mạc Ngôn sao? Mà Đằng Diêm lại còn chui vào ngực Hạ Linh Doanh trước mặt cô, người phụ nữ nhà mình, mình sẽ tính kiểu khác, nhưng còn về Đằng Diêm, cô cũng sẽ không bỏ qua được.

Chỉ đơn giản thản nhiên nói vài câu đã chọc giận Đằng Diêm đang ngấm ngầm chịu đựng, nàng lạnh lùng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, đôi môi mím chặt, lửa giận tràn ngập trong lòng, nhưng lại kiêng kị thân phận địa vị Tiêu Mạc Ngôn nên vẫn phải nén xuống.

A Đan vẫn đứng đó lo lắng không yên, nhìn dáng vẻ Đằng Diêm như vậy nàng có chút không đành lòng, nhưng lại không dám chống đối Tiêu Mạc Ngôn, nàng đang nghĩ cách xoa dịu, đi đến bên cạnh Tiêu Mạc Ngôn, kêu một tiếng: "Tiêu tổng."

"Hừ! Không dễ dàng ha, còn biết tôi là ai."

Tiêu tổng cười châm biếm, nếu bây giờ thử hỏi mọi người xung quanh thử xem Tiêu Mạc Ngôn ghen lên giống cái gì? Sợ là lời từ miệng mọi người nói ra không có câu nào hay, nhưng hết lần này đến lần khác người ta đều có thể im lặng bí mật cho qua, nếu người nào không biết, còn tưởng ở đây đang trò chuyện vui vẻ nữa.

A Đan cúi đầu, rất là xấu hổ, nàng biết rõ lần này mình làm nhục sứ mạng, thật có lỗi với công ơn Tiêu tổng đã bồi dưỡng nàng cho đến nay, trước giờ A Đan nói chuyện luôn thẳng thắn, nàng xấu hổ nói: "Xin lỗi Tiêu tổng, tôi đã phụ sự mong đợi của chị."

Tiêu Mạc Ngôn nghiêm mặt nhìn A Đan, thật sự nàng đã phụ lòng mong đợi của mình, lại có thể không phân biệt được bên nào địch bên nào ta trên chiến trường, vừa đang suy nghĩ làm sao xử lý tên "phản đồ" này, vừa nhìn thấy ánh mắt Đằng Diêm đang nhìn mình chăm chú bên này. Tiêu Mạc Ngôn liếc qua có thể thấy rõ ràng trong mắt Đằng Diêm vừa có tò mò vừa có một chút để tâm khó nhận ra, cô có hơi kinh ngạc, não bộ Tiêu Mạc Ngôn lập tức xoay chuyển, nhìn nhìn A Đan, lại quay đầu nhìn Đằng Diêm, ngoắc khóe môi. Hay, quả nhiên dưới tay tướng mạnh không có binh hèn, có thể thấy được sức hấp dẫn nha.

Vừa nhìn Tiêu Mạc Ngôn câu khóe môi, mồ hôi trên trán A Đan đều rớt xuống, nàng hiểu Tiêu Mạc Ngôn, nàng tình nguyện để Tiêu Mạc Ngôn mắng nàng trách nàng, cũng không muốn nhìn nụ cười xấu xa đó của Tiêu Mạc Ngôn, chỉ cần Tiêu Mạc Ngôn nở nụ cười xấu xa đó, thì chắc chắn trong bụng cô đang tràn ngập ý đồ xấu không có gì tốt lành cả, A Đan đã từng được chứng kiến thủ đoạn "không phải con người" của Tiêu Mạc Ngôn rồi.

Quả nhiên, thái độ Tiêu Mạc Ngôn đối với A Đan xoay ba trăm sáu mươi độ, cô nở nụ cười nhìn A Đan, đến nỗi khiến cho A Đan và Đằng Diêm đứng kế bên sởn gai óc.

"Nói gì vậy, A Đan, Tiêu tổng của cô là loại người này sao?"

Tiêu Mạc Ngôn mười phần thân thiện vỗ vai A Đan, A Đan đứng im đổ mồ hôi không dám lên tiếng, đúng vậy, trong lòng nàng thì Tiêu tổng chính là loại người như vậy.

"Tôi thấy cô gần đây thật vất vả, nếu tôi đã đến rồi vậy thì phu nhân đây cũng không cần cô nữa."

Ánh mắt Tiêu Mạc Ngôn càng dịu dàng, A Đan lại càng sốt ruột, lo lắng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, vội vàng hỏi: "Tiêu tổng muốn sa thải tôi sao?"

Nhìn bộ dáng khẩn trương của A Đan, Tiêu Mạc Ngôn vô cùng "kinh ngạc" cười cười, cô hơi nhón chân lên, nhéo má A Đan, cưng chiều cười: "Nói gì đó, Tiêu tổng của cô là loại người này sao?"

Đằng Diêm tò mò nhìn chăm chú hai người, trong mắt nàng thì A Đan như một khúc gỗ trung thành phiền phức khó chịu, mặc dù có lúc cố chấp, nhưng vẫn có vài chỗ ngốc nghếch. Hình như cảm thấy Đằng Diêm nhìn chăm chú, Tiêu Mạc Ngôn quay người lại, nhìn về phía Đằng Diêm, sóng mắt dao động xảo quyệt cười: "Tôi thấy giám chế Đằng cũng không dễ dàng gì, mọi chuyện lớn nhỏ đều phải xử lý, sức khỏe cũng gần như suy sụp, cái cằm góc cạnh nhọn như cái dùi, tôi nhìn mà còn đau lòng, vầy đi, mấy bữa này cô đi theo giám chế Đằng, giúp nàng một tay đi. Cô thấy sao, giám chế Đằng?"

Làm cái gì? Còn hỏi nàng? Đằng Diêm đen mặt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, cằm như cái dùi rồi còn sức khỏe suy sụp? Làm nàng tự hình dung bản thân mình bộ còn là con người hả? Không phải yêu quái xấu xí trong động hả? Thật căm phẫn, Đằng Diêm liếc A Đan, thấy ánh mắt nóng như lửa của A Đan rơi vào người nàng, ánh mắt vui sướиɠ cứ như vậy không hề che giấu mà lồ lộ ra rõ như ban ngày.