Q.1 - Chương 12: Tình Cờ Gặp Gỡ
Đã không còn hôn ước, Kiều Linh Nhi vẫn sống như cũ, vốn cho là hôn ước qua đi sẽ có thời gian yên bình thoải mái, chưa từng nghĩ địa vị của đệ nhị thế gia còn ở đó, người tìm đến nhà cầu thân đếm không hết, thiếu chút nữa đạp phá thềm cửa Kiều phủ.
“Tiểu thư, Bạch tam công tử của đệ tứ thế gia và Hỏa đại công tử của đệ ngũ thế gia đều ở trong phủ, chúng ta đi ra như vậy…” Ngưng Hương nơm nớp lo sợ hỏi, những người khác cầu thân còn chưa tính, đây là đệ tứ thế gia và đệ ngũ thế gia nhiều ít cũng vẫn còn có chút địa vị, mặc dù không bằng hai nhà Phong Kiều, nhưng một phần chống đỡ kinh tế lớn của nước Nam Võ đó!
Nhưng mà, hiện tại công tử của hai đại thế gia đến Kiều phủ cầu thân, đương sự Kiều tứ tiểu thư lại ở trên đường cái kinh thành thong thả đi dạo, đây cũng quá…
“Ngưng Hương, ngươi nói bọn họ là thành tâm muốn kết hôn với một nữ nhân bị từ bỏ là ta đây à?” Kiều Linh Nhi vừa nhìn hàng nhỏ chung quanh, vừa tùy ý hỏi.
“A?” Ngưng Hương bị hỏi, đáy lòng lại có một câu trả lời phủ định.
Ở nước Nam Võ tuy dân phong cởi mở, thế nhưng một nữ nhân nếu bị hủy hôn, cũng sẽ bị người khác từ bỏ. Mặc dù là do Kiều Linh Nhi chủ động hủy hôn trước, nhưng đặt trên người nàng và Phong Khinh, mọi người có xem thường cũng chỉ là nàng mà thôi.
“Bạch gia và Hỏa gia cùng Kiều gia ta đều thuộc lục đại thế gia, nhưng bọn hắn chỉ có thể đứng ở hàng đệ tứ và đệ ngũ, chính là không bằng Kiều gia ta. Phong gia, Tông Chính gia đều không con gái, mà ta lúc trước lại có hôn ước với công tử Phong gia, bọn họ vô phương kết giao tình, nhưng hôm nay ta cùng với công tử Phong gia hủy hôn, không phải là cho Bạch gia, Hỏa gia bọn hắn cơ hội để vượt qua đệ tam thế gia hay đệ nhị thế gia ta sao?” Kiều Linh Nhi thế nhưng rất rõ ràng tâm tư những người đó.
“Nhưng mà tiểu thư, coi như là cùng người thành hôn, cơ nghiệp Kiều gia không phải là vẫn còn đại công tử, nhị công tử bọn họ sao? Người làm sao sẽ…” Ngưng Hương nhíu mày hỏi, từ xưa nữ tử xuất giá tòng phu.
“Ngưng Hương ngốc!” Kiều Linh Nhi đứng vững, gõ Ngưng Hương một cái, cười khanh khách nói: “Trong kinh thành này người nào không biết Kiều lão gia rất thương yêu nữ nhi, hơn nữa huynh trưởng đệ đệ cũng yêu mến có thừa, nếu như làm con rể của Kiều gia, ngươi cho là một chút lợi ích cũng không có? Chẳng lẽ ngươi không biết hoàng hậu gả cho hoàng đế, sau đó gia tộc của nàng cũng liền theo đó có thế lực cực lớn? Chính điều mà họ gọi là…”
“Một người đắc đạo gà chó thăng thiên, có đúng không tiểu thư?” Ngưng Hương tiếp lời nói ra.
“Không sai, vẫn là trẻ nhỏ dễ dạy!” Kiều Linh Nhi trêu ghẹo cười nói, ở nơi cổ đại này, nếu không có tiểu nha đầu này làm bạn, nàng thật đúng là sẽ nhàm chán đến chết.
“Nhưng tiểu thư, hai vị công tử thế gia kia nói là lấy người, kỳ thực cũng chẳng khác nào là gả cho người có đúng không? Nam nhân gả cho nữ nhân, thật là kỳ quái… Úi, tiểu thư, người sao lại đánh ta thế?” Ngưng Hương nghiêm túc nói, tiếc là đầu dưa nhỏ lại trúng chiêu.
Kiều Linh Nhi vừa bực mình vừa buồn cười, liếc nhìn Ngưng Hương một cái, mới nói: “Bọn họ muốn thú ta, lẽ nào ta phải gả cho bọn họ sao?” Cái loại người thế lực đó, nàng còn không có hứng thú để mắt tới.
“Vậy ý của tiểu thư là…”
“Ngưng Hương, ý tứ của tiểu thư nhà ngươi chính là…” Kiều Linh Nhi thần bí cười, khi Ngưng Hương lòng tràn đầy mong đợi thì giảo hoạt nói: “Chờ thời cơ chín muồi tiểu thư sẽ nói cho ngươi biết, ngoan!”
Ngưng Hương khóc không ra nước mắt, nàng sao không biết tính cách của tiểu thư nhà mình lại xấu xa như vậy chứ?
Đi một hồi, Kiều Linh Nhi bỗng nhiên ngừng lại, hỏi: “Ngưng Hương, ngươi đói bụng không?”
Ngưng Hương đầu đầy dấu hỏi, nhưng thấy nơi Kiều Linh Nhi dừng lại là tửu lâu nổi danh kinh thành Túy Phong lâu, trên thực tế Túy Phong lâu này thật ra là sản nghiệp của Kiều gia, Ngưng Hương lập tức biết ý của nàng.
“Là tiểu thư đói bụng đi?” Ngưng Hương giảo hoạt hề hề hỏi.
Kiều Linh Nhi cũng không nói, dẫn đầu đi vào, Ngưng Hương cũng đành phải ngượng ngùng đi theo.
“Tứ…Tứ tiểu thư?” Người của bào đường thấy Kiều Linh Nhi cùng Ngưng Hương đi vào, đầu tiên là sửng sốt một chút, tức thì phản ứng lại cung kính đón Kiều Linh Nhi vào.
“Tiểu thư, nơi này là tửu lâu đại thiếu gia mở.” Ngưng Hương ở bên tai Kiều Linh Nhi nhẹ giọng nói cho nàng.
Kiều Linh Nhi không thể không cười một tiếng, thực ra lúc tiến vào nàng đã thấy ký hiệu phía ngoài, là một ký hiệu bông lúa mạch, cũng là ký hiệu của Kiều gia.
“Tứ muội, sao muội lại ở đây?” Kiều Dực Lân từ ngoài thành đi vào Túy Phong lâu thấy Kiều Linh Nhi không khỏi giật mình sửng sốt một chút, sau đó liền bước nhanh đi tới.
“Đại ca, Ngưng Hương đói bụng, có đồ ăn không?” Kiều Linh Nhi lấy lòng nhìn Kiều Dực Lân, giảo hoạt cười.
“Tiểu thư…” Ngưng Hương khóc không ra nước mắt, đâu phải là nàng đói bụng chứ?
Kiều Dực Lân nhìn thấy muội muội bây giờ so với trước kia sáng sủa không ít, thỉnh thoảng thậm chí còn có chút nghịch ngợm, cũng sẽ chủ động nói chuyện với nhiều người, tự nhiên là vui mừng cùng cao hứng. Không chỉ là hắn, những người khác ở Kiều gia, tuy rất kinh ngạc với thay đổi của nàng, thế nhưng đều rất vui mừng nàng có thể nhìn thông suốt như thế.
“Ở trong nhà mình, làm sao lại không có cơm cho muội ăn chứ?” Kiều Dực Lân cưng chiều nói, “Đến, cùng đại ca lên lầu…” Đang lúc xoay người, bỗng nhiên nghĩ tới sự tồn tại của một người khác.
Trước đó Kiều Linh Nhi trái lại không chú ý tới người đi theo phía sau Kiều Dực Lân, bây giờ thấy cũng có chút hứng thú.
“Tông Chính công tử, biệt lai vô dạng.” Kiều Linh Nhi không xa lạ chào hỏi, cảm thấy hai người nhận thức đã lâu.
Tông Chính Diễm cùng Kiều Dực Lân đều bởi vì Kiều Linh Nhi chào hỏi mà hơi ngạc nhiên, Kiều Dực Lân bất động thanh sắc cau mày lại, lúc trước hắn đã nghe nhị đệ cùng ngũ đệ nói Linh Nhi có thể đối với Tam công tử nhà Tông Chính kia…
Tông Chính Diễm rất nhanh bình tĩnh tâm trạng, chắp tay nói: “Kiều cô nương!”
“Đại ca đang bàn chuyện làm ăn với Tông Chính công tử à?” Kiều Linh Nhi cũng không đem quá nhiều ánh mắt đặt ở trên người của Tông Chính Diễm, sợ vị đại ca này sau khi về nhà sẽ ở trước mặt Kiều lão gia cùng các phu nhân không e dè tuyên dương một phen, đến lúc đó lỗ tai của nàng sẽ rất mệt mỏi.
“Ừ!” Kiều Dực Lân không phủ nhận gật đầu, rồi sau đó đi về hướng chưởng quỹ phân phó một câu: “Tiền Nhị, ngươi đi chuẩn bị thức ăn đưa lên, Tông Chính huynh…”
“Kiều cô nương cũng là người Kiều gia, nói vậy Kiều huynh sẽ không để ý việc Kiều cô nương nghe chúng ta nói chuyện đúng không.” Tông Chính Diễm hơi có chút suy nghĩ nhìn Kiều Linh Nhi một cái, trong mắt chứa một chút hứng thú thoáng qua rồi biến mất.
“Mời!” Kiều Dực Lân làm tư thế mời, trên thực tế, hắn ít nhiều vẫn còn có chút lo lắng Kiều Linh Nhi có gì đối với Tông Chính Diễm.
Kiều Linh Nhi thấy trên mặt Kiều Dực Lân trầm ổn có chút lo lắng, không khỏi thấy buồn cười, kéo ống tay áo hắn một cái để cho hắn chậm lại.
Kiều Dực Lân đi tới phía sau Tịnh Tề với Kiều Linh Nhi, nghe thấy nàng nói: “Đại ca, ta lúc đầu nói có hảo cảm với Tông Chính công tử cho nhị ca và ngũ đệ, là vì muốn mọi người tin tưởng ta thật sự muốn cùng Phong công tử hủy hôn, tuyệt không phải giả dối.”
“Hả?” Kiều Dực Lân vẻ mặt kinh ngạc.
Kiều Linh Nhi phì cười, nói: “Đại ca huynh không cần lo lắng, ta đối với Tông Chính công tử cũng không có nửa điểm tình yêu nam nữ!” Hắn chẳng qua là lớn lên giống Lam Táp, cho nên mới muốn đem hắn trở thành tiểu đệ đệ mà thôi.
“Thực sự?” Kiều Dực Lân rất khó tin.
“Đại ca, huynh tin tưởng ta đi, ta dám thề với trời, đối với hắn thật sự không có nửa điểm tình yêu nam nữ!” Kiều Linh Nhi trong bụng nín cười, trong lúc bất chợt cảm thấy cổ nhân thật đáng yêu.
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, tới, đi vào ăn cái gì đi!” Kiều Dực Lân nghe được cam đoan của Kiều Linh Nhi cũng yên lòng.
Tông Chính Diễm nổi danh là công tử phong lưu, từ nhỏ đã ly kinh bạn đạo, so sánh với đại ca nhị ca của hắn, xem như là một người quái dị nhất. Có thể hắn mặc dù phong lưu, nhưng vẫn có đầu óc, bằng không cũng không có khả năng ở trong ba năm ngắn ngủi đem Tông Chính gia vốn là chính gia phát triển trở thành chính thương đều là đệ tam thế gia!