Con rối nhắm nghiền mắt, sắc mặt trắng nhợt, cúi đầu đứng sau lưng Lưu Quốc Lương, bất động một lúc lâu, giống như đang ngủ say.
Không khí trong phòng khách bỗng nhiên đông cứng lại.
Giọng nói của Trương Soái đột ngột dừng hẳn, trừng mắt nhìn chằm chằm vào con rối.
"Á……"
Nhìn thấy cô bé mặc đầm đỏ (con rối) đột nhiên xuất hiện phía sau Lưu Quốc Lương, Tần Tuyết thấp giọng kêu lên một tiếng, tôi bất chợt phản ứng kịp, lấy tay bịt chặt miệng cô ấy.
Con rối ngẩng đầu lên, chậm rãi ngoẹo cổ nhìn về hướng Tần Tuyết.
Tôi vươn tay kéo Tần Tuyết vào lòng, dùng khí tức của mình che giấu cho Tần Tuyết, kẻo con rối phát hiện ra cô ấy.
Con rối hướng về phía Tần Tuyết đánh hơi, sau khi xác định chắc chắn không ngửi thấy mùi gì, nó lại cúi đầu, nhè nhẹ ngửi cổ Lưu Quốc Lương, như thể đang phân biệt hắn là ai.
Lưu Quốc Lương vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, dường như không hề phát giác ra con rối sau lưng mình!
Mà sau khi nghe Tần Tuyết thét lên kinh hoảng, hắn liền quay đầu nhìn sang Tần Tuyết, vẻ mặt đầy quan tâm hỏi: "Tiểu Tuyết, con sao vậy? Sao sắc mặt con lại kém thế này?"
“Chú Lưu, pho tượng ngọc điêu khắc bày theo phong thủy trong nhà con hồi đó, là chú bán cho bố con đúng không?” Nhìn thấy con rối đang cúi đầu đánh hơi trên người Lưu Quốc Lương, Tần Tuyết ngay lập tức hiểu ra mọi chuyện, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt ửng đỏ, run run giọng chất vấn Lưu Quốc Lương.
Ánh mắt Lưu Quốc Lương có chút lảng tránh: “Đúng vậy, chú cũng vừa mới nhớ ra...”
Tần Tuyết lắc đầu ngắt lời Lưu Quốc Lương: “Bố con với chú có quan hệ tốt như vậy, không khác gì anh em ruột thịt. Con trước giờ cũng luôn xem chú và dì như người một nhà,... Chú, chú tại sao lại muốn hãm hại mẹ con? Tại sao hại chết mẹ con rồi còn không chịu buông tha cho con?”
Nói đến mức kích động, Tần Tuyết rơi lệ bật khóc.
"Tiểu Tuyết!"
Một tia kinh ngạc thoáng qua trên mặt Lưu Quốc Lương, hắn đột ngột đứng dậy, căng thẳng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, rồi nói nhỏ với Tần Tuyết: "Tiểu Tuyết, con sai rồi, chú vốn không hề hại con và mẹ con...”
Vào lúc Lưu Quốc Lương đứng lên, tôi bất chợt nhìn thấy đôi giày của hắn!
Dưới chân hắn đang mang một đôi giày, thế mà mặt trên chân còn buộc thêm một đôi dép khác!
Càng quỷ dị hơn là, mang dưới chân là một đôi giày nam, trong khi buộc trên mắt cá chân là một đôi dép lê nữ!
Khi từ nhà Lưu Quốc Lương đi ra, tôi chỉ lo chú ý đến bóng của hắn, sơ ý bỏ qua chân hắn!
Hơn nữa, Lưu Quốc Lương trùng hợp mặc một chiếc quần tây rất rộng, đôi dép buộc trên mắt cá chân vừa hay bị quần dài che lại, nếu không phải ban nãy hắn đột ngột đứng lên, tôi căn bản sẽ không phát hiện trên mắt cá chân của hắn còn buộc thêm một đôi dép khác!
Ngay tức khắc, tôi như đề hồ quán đỉnh, bừng tỉnh giác ngộ!
Thì ra là Lưu Quốc Lương cố ý!
Hắn làm cho ký thân linh ẩn mình, sau đó đem nó ra khỏi nhà hắn, mang đến nhà Tần Tuyết. Chính vào thời điểm Trương Soái và Tần Tuyết mở cửa đón tôi, ký thân linh đã nhanh chóng tách khỏi Lưu Quốc Lương, tức tốc đeo bám lên người Trương Soái!
Toàn bộ quá trình chắp nối liền mạch!
Nếu như tôi không nhìn thấy đôi giày trên mắt cá chân của Lưu Quốc Lương, e rằng tôi có nghĩ nát óc cũng không thể hiểu nổi, ký thân linh làm thế nào mà nhập vào người Trương Soái.
Suy cho cùng, so với một người đàn ông trung niên như Lưu Quốc Lương thì Trương Soái trẻ hơn, khỏe hơn và năng lượng trong cơ thể cũng dồi dào hơn, năng lượng mà ký thân linh hấp thụ được trên người cậu ấy hiển nhiên vượt xa năng lượng trên người hắn.
"Vẫn là bị ngươi phát hiện ra!"
Ngay khi tôi đang nhìn chằm chặp vào đôi giày trên mắt cá chân của Lưu Quốc Lương, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên ở phía đối diện.
Tôi bất ngờ ngẩng đầu lên, liền thấy Lưu Quốc Lương đang nhìn tôi với một nụ cười quỷ dị trên môi: “Sao ngươi cứ thích chọc cho người khác ghét vậy nhỉ?”
“Lưu Quốc Lương, đến lúc này rồi, chú còn muốn chối cãi nữa sao?” Thấy Lưu Quốc Lương nhìn tôi bằng ánh mắt âm u lạnh lẽo, Tần Tuyết lệ rơi đầy mặt, thất vọng nói: “Tần gia chúng tôi chưa từng làm chuyện gì có lỗi với chú, vì sao chú lại muốn hãm hại tôi và mẹ tôi? Mẹ tôi đã bị chú hại chết rồi, vì sao chú còn không chịu buông tha cho tôi?”
Lưu Quốc Lương quay đầu lại nhìn Tần Tuyết, khẽ thở dài một tiếng: "Tiểu Tuyết, chú thật sự không làm hại mẹ con con...”
Trương Soái không thèm nể nang, cắt ngang lời nói của Lưu Quốc Lương: “Lúc này là lúc đéo nào rồi, ông còn giảo biện? Quay đầu lại xem thứ sau lưng ông là cái giống gì?”
Khi nói lời này, cơ thể của Trương Soái cũng khẽ run lên.
Ngày hôm nay, cậu ấy liên tiếp nhìn thấy tình trạng thê thảm của Dịch Căn Kim khi bị cực hình rút hồn gọt phách giày vò, rồi đến con rối hiện hình, điều này trực tiếp phá hủy thế giới quan mà trước giờ cậu ấy hằng tin tưởng. Chỉ là Tần Tuyết hiện tại cần có người bảo vệ, cậu ấy phải gồng mình đối đầu với Lưu Quốc Lương mà thôi.
Lưu Quốc Lương từ từ quay lại.
Khoảnh khắc tiếp theo, hắn nhìn thấy con rối đang đứng phía sau mình.
"Khư khư khư..."
Dường như cảm nhận được Lưu Quốc Lương nhìn thấy bản thân, khóe miệng con rối nhếch lên, phát ra một giọng cười non nớt mà âm u.
Ài...
Sau khi nhìn thấy con rối, Lưu Quốc Lương chẳng những không hề căng thẳng kinh ngạc, mà còn than ngắn thở dài.
Sau đó, hắn nhìn tôi, cất giọng u ám hỏi vặn lại tôi một lần nữa: “Mọi thứ vốn dĩ đều đang yên ổn, ngươi cớ gì phải làm đến mức này?”
Ánh mắt hắn nhìn tôi có bàng hoàng, có bất lực, nhưng nhiều hơn chính là ghét bỏ.
Điều này hoàn toàn khác với những gì tôi tưởng tượng!
Hại chết vợ của bạn thân mình, lại tính hại tiếp con gái của bạn thân mình, khi bị vạch trần tại trận không phải hắn nên hoảng sợ và xấu hổ sao?
"Khư khư khư..."
Ngay khi tôi còn đang thắc mắc, con rối vốn vẫn không ngừng đánh hơi ngửi ngửi Lưu Quốc Lương đột nhiên cười khúc khích mấy tiếng, thình lình gạt hắn sang một bên, rồi chậm rãi đi về hướng Tần Tuyết.
Quái lạ!
Lẽ nào Lưu Quốc Lương thực sự không phải là kẻ chủ mưu đứng sau?
Tiêu rồi!
Nếu Lưu Quốc Lương không phải là kẻ chủ mưu đứng sau, con rối lại bị máu của Tần Tuyết dẫn ra, vậy thì nó sẽ quay lại thôn phệ Tần Tuyết!
Thời khắc đó, tôi bỗng trở nên căng thẳng.
“Đại sư!” Mắt thấy con rối sắp đến gần, Tần Tuyết giật thót người, vô thức nhích sát lại bên cạnh tôi, lo lắng nhìn từng cử động của con rối, cơ thể run cầm cập.
Trương Soái cũng bị dọa sợ, nhưng cậu ấy nhanh chóng bước đến chắn trước mặt Tần Tuyết chặn cô ấy ở phía sau lưng: “Tiểu Tuyết, không sao đâu, có, có mình ở đây...”
Tuy là nói bảo vệ Tần Tuyết, nhưng giọng cậu ấy lại run rẩy dữ dội, một chút sức thuyết phục cũng không có.
"Hừ! Âm khí nghiệp chướng trên người ông nặng nề như thế, việc này thật sự không liên quan gì đến ông sao?" Tôi dằn xuống cơn căng thẳng trong lòng, hừ lạnh một tiếng, bảo vệ Trương Soái và Tần Tuyết ở phía sau, tay phải búng ra Tam Thanh Chân Hỏa, lặng lẽ ngưng tụ toàn bộ nội lực lên tay, phất tay ra, ngọn Tam Thanh Chân Hỏa liền lao thẳng về phía Lưu Quốc Lương.
Đạt chuẩn!
Lưu Quốc Lương lắc mình né tránh, Tam Thanh Chân Hỏa chuyển hướng theo, đánh trúng người hắn.
Cơ thể Lưu Quốc Lương như bị một cỗ lực rất lớn đột ngột đẩy ra, thình lình ngã khuỵu, phốc một cái nằm bẹp xuống đất.
Xì xì...
Tam Thanh Chân Hỏa đốt cháy một lỗ đen trên người hắn và phát ra tiếng xì xèo.
Lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm: Chỉ cần là người nhiễm quá nhiều âm khí, thân thể liền bị ám, mới bị Tam Thanh Chân Hỏa thiêu đốt.
Cho dù Lưu Quốc Lương không phải là kẻ chủ mưu đằng sau, thì hắn tuyệt đối cũng không thoát khỏi liên can!
“Đệch mợ, đại sư quả thật danh bất hư truyền!” Trương Soái đứng ở một bên mặt mày kích động, chằm chằm nhìn tôi và Lưu Quốc Lương, không ngừng hò hét trợ uy, “Đại sư, cố lên! Đánh hắn mạnh vào, đến chừng nào hắn thừa nhận thì thôi! Tượng ngọc là hắn bán cho Dịch Căn Kim, còn dám nói không liên quan đến hắn?”
Grào!
Lưu Quốc Lương đột nhiên kêu lạ một tiếng, lao thẳng về phía tôi!
Tôi làm theo lệ cũ, lại búng ra một đốm Tam Thanh Chân Hỏa, lần nữa ném vào mặt của Lưu Quốc Lương.
Xì xì...
Thêm một tràng âm thanh xì xèo nữa vang lên.
Lưu Quốc Lương nhẹ nhàng lùi lại mấy bước né tránh Tam Thanh Chân Hỏa, lạnh lùng nhìn tôi.
Lúc này, ánh mắt hắn âm u lạnh lẽo, trừng trừng nhìn tôi đầy hàn ý, giống như một con dã thú nhìn chằm chằm bữa ăn ngon.
“Tại sao ngươi cứ phải nhúng tay vào việc của người khác vậy hả?” Lưu Quốc Lương lạnh lùng nói, hoàn toàn không có chút điềm đạm nho nhã, gần gũi lịch sự nào như lúc trước, “Khắc chế xong con rối, lại phong ấn nó vào bên trong tượng ngọc, tới đó dừng tay không phải tốt sao, tại sao còn muốn lôi ra kẻ chủ mưu đứng sau cho bằng được? Ngươi nói xem, ngươi rất thích chọc cho người khác ghét có phải không?”
Tôi cười nhạt.
Giờ phút này, tôi gần như có thể chắc chắn: Cho dù kẻ hãm hại mẹ con Tần Tuyết không phải hắn, thì cũng liên quan đến hắn!
Nếu không, làm sao hắn có thể biết nhiều như vậy?
Nói xong, Lưu Quốc Lương hừ lạnh một tiếng, thân ảnh lóe lên, lại lao thẳng về phía tôi!
Lần này, công kích của hắn hung hãn khác thường.
Tôi vừa dùng Tam Thanh Chân Hỏa cầm chân hắn, vừa lớn giọng hét với Tần Tuyết: “Tần Tuyết, cầm lấy con dao găm dính máu của cô ban nãy, đợi đến khi con rối tiến đến trước mặt cô, đâm thật mạnh vào nó!”
"Để tôi, tôi đâm con rối?"
Tần Tuyết nhìn chằm chằm vào con rối không ngừng bước tới gần mình, bị dọa sợ đến toàn thân run cầm cập. Chỉ nhìn mỗi ánh mắt âm u lạnh lẽo của con rối thôi cũng đủ khiến cho cô ấy thất hồn lạc phách rồi, lấy đâu ra dũng khí mà đâm nó?
“Tiểu Tuyết, nếu như cậu sợ, thì để mình thay cậu đâm nó!” Giọng Trương Soái vẫn còn run, nhưng vẫn không quên tỏ vẻ anh hùng.
"Không được! Tiểu Tuyết là người bị hại, phải do cô ấy đâm!"
Tôi nhấn giọng hét mạnh.
Tần Tuyết bị tiếng thét lớn của tôi làm cho rùng mình, cuối cùng cầm con dao găm dính máu lên, run rẩy gật đầu: "Được..."
Trương Soái đứng bên cạnh gắt gao bảo vệ Tần Tuyết, lo sợ con rối sẽ bất ngờ tấn công cô.
"Khư khư khư..."
Con rối lại mở miệng cười khúc khích, khoảng cách đến Tần Tuyết và Trương Soái càng ngày càng gần.
Tần Tuyết nhìn đăm đăm con rối, toàn thân run rẩy dữ dội.
Một bước.
Hai bước.
.........
Cuối cùng, con rối cũng đến trước mặt Tần Tuyết.
Tôi lập tức tung cước đá Lưu Quốc Lương một phát và hét lớn với Tần Tuyết: "Đâm nó!"
Vào lúc giọng nói của tôi vang lên, cả người Tần Tuyết căng thẳng, gần như vô thức giơ dao găm hung hăng đâm vào con rối trước mắt cô.
Dao găm không nghiêng không lệch, đâm thẳng vào tim con rối.
“Á...”
Con rối kêu thảm một tràng tiếng thét chói tai, thân thể chấn động, móng vuốt sắc bén đột nhiên giương lên, lại lao về phía Tần Tuyết.
Bùm!
Ngay khi con rối lao về phía Tần Tuyết, tôi nhanh chóng phóng ra lá bùa Khốn mà tôi chuẩn bị trước kẹp sẵn trên tay, vài đạo kim quang lóe lên, trong nháy mắt hội tụ lại thành một tấm lưới che trời lợp đất bổ xuống, nhốt chặt con rối ở giữa.
"Ngươi ngươi ……"
Trước cảnh tượng này, Lưu Quốc Lương nhìn đến há mồm trợn mắt, choáng váng sững sờ.
Tôi nhìn về phía cửa, cười nhạt một tiếng, cất cao giọng nói: “Sao nào, đến nước này rồi, bà còn không định xuất hiện?”
Trương Soái nhìn tôi, rồi ngó ra cửa, nghi ngờ hỏi: "Đại sư, cậu đang nói chuyện với ai đó?"
Thình thình thình....
Cậu ấy vừa dứt lời, một người phụ nữ sắc mặt trắng bệch loạng choạng bước vào phòng khách.