Chương 19: Lấy máu dẫn phệ

Bóng người yểu điệu xuất hiện từ phía sau Trương Soái có cặp lông mày lá liễu thanh mảnh, mắt lá răm thon dài mà sắc sảo, làn da trắng sáng ngời ngời, vóc dáng mảnh mai, lúc nào cũng toát ra một vẻ u buồn nhàn nhạt.

Đó chính là ký thân linh trên người Lưu Quốc Lương!

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy ký thân linh xuất hiện sau lưng Trương Soái, đầu óc tôi ong ong sắp nổ tung: Trên cửa ra vào và cửa sổ xung quanh vẫn còn dán y nguyên bùa trừ tà, ký thân linh làm cách nào tìm được Trương Soái? Ký thân linh và Lưu Quốc Lương rốt cuộc có mối quan hệ gì? Có phải do chú ta kéo đến hay không?

Trong tích tắc, hàng loạt câu hỏi tràn ngập trong đầu tôi.

Lúc này, Tần Tuyết theo tầm mắt của tôi liếc nhìn sang Trương Soái.

Sau đó, cô ấy đột ngột căng cứng cơ thể, nắm chặt lấy cánh tay tôi, rồi áp sát lên người tôi, thân thể run rẩy không kiểm soát được.

Khư khư khư...

Nhìn thấy tôi và Tần Tuyết đang chằm chặp nhìn cô ta, ký thân linh khẽ nhếch môi, từ từ lộ ra một nụ cười lạnh lùng và quỷ dị.

Tôi quay đầu nhìn sang Lưu Quốc Lương, người vẫn đang cúi đầu nhìn chăm chú vào chân mình, như thể chú ta căn bản không hề để ý tới phía chúng tôi đang xảy ra chuyện gì.

Lẽ nào do tôi nghĩ nhiều rồi? Việc này không liên quan gì đến chú ta? Chú ta thực sự là nạn nhân?

“Đại sư, Tiểu Tuyết, hai người cứ mãi nhìn tôi làm gì?” Trương Soái tưởng rằng tôi và Tần Tuyết đang nhìn cậu ấy, liền vuốt vuốt lại mái tóc bù xù như ổ gà, nở một nụ cười tự cho là đẹp trai hết cỡ, “Tuy rằng tôi biết mình rất đẹp trai, nhưng chúng ta có phải nên giải quyết xong chuyện của chú Lưu trước không?"

Nói rồi cậu ấy lại nháy mắt với tôi.

Tôi hiểu ý cậu ta: Trương Soái muốn tôi thăm dò thử, kiểm chứng xem Lưu Quốc Lương rốt cuộc có phải là kẻ chủ mưu đứng sau hãm hại mẹ con Tần Tuyết không.

Khi nói chuyện với chúng tôi, Trương Soái không có điểm gì bất thường.

Rõ ràng, Trương Soái thậm chí còn không biết rằng ký thân linh đã nhập vào người cậu ấy!

Mà lúc Trương Soái nói những điều này, ký thân linh đang bám sau lưng cậu, dùng đôi mắt lá răm thon dài sắc sảo nhìn chằm chằm vào chúng tôi một cách kỳ quái.

Cảnh tượng nhất thời vô cùng quỷ dị.

"Đại, đại sư..." Tần Tuyết với ký thân linh bốn mắt nhìn nhau, cô ấy bị dọa sợ đến nỗi thì thào gọi tôi, cơ thể vẫn run rẩy dữ dội, gần như sắp ngã nhào vào vòng tay tôi.

Tôi lắc đầu với Tần Tuyết, ra hiệu cô ấy đừng lên tiếng.

Ký thân linh đeo bám lên cơ thể người, ban đầu chủ yếu là phá hủy ý thức của vật chủ, nếu Trương Soái đột nhiên biết được ký thân linh đã ở trên cơ thể mình, nhất định vừa hoảng vừa sợ, tinh thần hoang mang bất ổn, rất dễ bị ký thân linh chiếm lấy sơ hở.



Kế sách trước mắt, chính là tạm thời án binh bất động, sau đó sẽ nghĩ cách giải quyết.

Huống chi, ký thân linh này hành tung bí ẩn, lại vừa nhập vào Trương Soái, tôi nhất thời không dám hấp tấp ra tay, sợ làm Trương Soái bị thương.

Hơn nữa, trọng điểm hôm nay chính là Lưu Quốc Lương!

“Cậu nói không sai, vẫn nên hỏi Lưu tiên sinh chuyện điêu khắc ngọc trước đã.” Tôi giả vờ vô tình bước đến bên cạnh Trương Soái, bấm ngón trỏ và ngón giữa tay phải ngưng tụ ra Tam Thanh Nội Hỏa và điểm nhẹ vào người Trương Soái.

Tam Thanh Nội Hỏa có thể tiếp dẫn dương hỏa và xua đuổi tà ma.

Hiện tại, tôi chỉ có thể dùng cách này để hù dọa ký thân linh trước, tốt nhất là có thể dọa cô ta sợ hãi bỏ chạy.

Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên là, ký thân linh vậy mà dễ dàng tránh né được Tam Thanh Nội Hỏa của tôi, nở một nụ cười quỷ dị với tôi và Tần Tuyết, sau đó nhẹ nhàng bay bay biến mất.

Điều này lại một lần nữa vượt quá dự liệu của tôi!

Mặc dù mỗi lần tôi chỉ có thể ngưng tụ ra một ngọn Tam Thanh Nội Hỏa, nhưng đối với tà ma tuyệt đối gây ra lực sát thương không thể coi thường, ít nhất cũng có thể đốt cháy một phần linh lực của bọn chúng.

Vậy mà bây giờ không hề làm thương tổn đến ký thân linh nửa phần!

“Tiểu Tuyết, không phải con mời chú đến đây là có việc muốn hỏi sao?” Chính vào lúc tôi đang nghi hoặc, Lưu Quốc Lương ngồi trong phòng khách đột nhiên lên tiếng: “Con cứ hỏi đi, chú còn có việc cần làm, lát nữa phải quay về.”

Lúc này Lưu Quốc Lương mặt cười niềm nở, thái độ hòa nhã thân thiết, không hề còn lại một chút khí sắc u ám nào lúc trước.

Tần Tuyết kinh ngạc liếc nhìn tôi, tôi khẽ gật đầu với cô ấy, ra hiệu cho cô ấy tạm thời đừng nhắc đến ký thân linh, hỏi chuyện điêu khắc ngọc trước.

“Chú Lưu, chú có biết các bậc thầy điêu khắc thường làm những tác phẩm nào không?” Tần Tuyết hiểu ý, khẽ gật đầu, sau đó quay sang hỏi Lưu Quốc Lương.

Tôi và Trương Soái nhìn chằm chằm vào phản ứng của Lưu Quốc Lương, ý đồ tìm ra sơ hở của chú ta.

“Bậc thầy điêu khắc?” Lưu Quốc Lương ngập ngừng một chút, rồi cười nói: “Các bậc thầy điêu khắc của nước ta thường sáng tạo ra tác phẩm từ ngọc và đá… Tiểu Tuyết, nửa đêm con gọi chú qua đây chỉ để hỏi chuyện này sao?”

Mặc dù Lưu Quốc Lương đang cười, nhưng ngữ khí rõ ràng có chút không vui, hàm ý là Tần Tuyết chỉ vì chuyện vặt vãnh này mà nửa đêm nửa hôm làm phiền chú ta phải qua đây một chuyến.

Hơn nữa, chú ta kín miệng không hề đề cập bất cứ điều gì về ký thân linh.

Tần Tuyết ngại ngùng cười cười, bịa chuyện che đậy: “Cũng không hẳn vậy, là gia đình bạn học của con muốn mua một món đồ cổ, lại sợ mua nhầm hàng giả bên ngoài, nên mới nhờ con xin chú chỉ bảo một chút..."

Thấy Tần Tuyết sắp không còn gì để nói, tôi liền nháy mắt với Trương Soái.



Trương Soái hiểu ý, lập tức bước lên phía trước, cười híp mắt nói với Lưu Quốc Lương: "Chú Lưu, chú còn nhớ pho tượng ngọc điêu khắc ở nhà cũ của Tiểu Tuyết không? Hồi đó cháu thấy nó đẹp đẽ tinh xảo, liền hỏi chú Tần mua ở đâu, chú Tần nói là mua của chú, cháu muốn hỏi chú pho tượng ngọc này có phải là tác phẩm của Vương sư phụ..."

"Pho tượng ngọc điêu khắc ở nhà cũ của Tiểu Tuyết? Để ta nghĩ xem, đã lâu quá rồi, nhất thời không nhớ ra được." Giọng điệu của Lưu Quốc Lương chiếu lệ, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng khó phát giác.

Nhân lúc Trương Soái đang nói đông nói tây với Lưu Quốc Lương, tôi âm thầm lặng lẽ đi đến chỗ góc khuất bí mật nơi đặt tà vật và hình nộm xương cốt, mau mau cắn vào ngón giữa, nhỏ máu ngón giữa lên mắt của tà vật và hình nộm xương cốt, sau đó vẽ một chữ Vạn (1) vào giữa mi tâm của chúng, rồi trầm giọng niệm mấy câu chú ngữ.

Đây gọi là dẫn phệ.

Phàm là kẻ ác đặt tà vật hại người, đều sẽ dùng máu hoặc bùa chú để thiết lập liên kết với tà vật trước, nếu phong ấn đôi mắt của tà vật, lấy máu dẫn ra, tà vật ắt sẽ men theo mối liên kết đã thiết lập ban đầu, chủ động đi tìm kẻ đặt tà vật; nếu kẻ đặt tà vật từ chối tiếp nhận, sẽ tạo thành phản phệ.

Yêu cầu của dẫn phệ rất cao, rủi ro cũng rất lớn, nếu không cẩn thận, có khả năng để tà vật thoát ra ngoài hoặc lần nữa nhập vào người bị hại, gia tăng nguy hiểm cho người đó; hơn nữa khi dẫn phệ phải dùng máu của người bị hại để dẫn, một khi tà vật tìm không thấy kẻ đặt tà vật, rất dễ khiến cho người bị hại hứng chịu thảm cảnh bị tà vật cắn nuốt thôn phệ.

Vì thế, trước đây tôi không dám mạo hiểm dùng tới biện pháp này, sợ gây thương tổn đến Tần Tuyết.

Bây giờ trên người Lưu Quốc Lương có âm khí rất nặng, lại thêm nghi vấn trùng trùng, tôi mới bất đắc dĩ dùng tới chiêu dẫn phệ này, nhằm xác định xem Lưu Quốc Lương có phải là kẻ chủ mưu đằng sau đặt tà vật nuôi dưỡng con rối hay không.

"Tần Tuyết, lại đây."

Sau khi làm xong những việc cần chuẩn bị, tôi nhỏ giọng gọi Tần Tuyết, ra hiệu cho cô ấy đi đến bên cạnh tôi, sau đó nhanh chóng rạch vào tay Tần Tuyết, nhỏ máu trên tay cô ấy xuống biểu tượng chữ Vạn "卍" giữa mi tâm của tà vật và hình nộm xương cốt.

Tần Tuyết tràn đầy một bụng nghi hoặc, nhưng vẫn không mở miệng nói gì khi tôi ra tay, ngoan ngoãn nghe theo dặn dò của tôi mà làm.

“Thiên thanh địa linh, âm trọc dương thanh, trung chỉ huyết dẫn càn dương, tà vật hiện thân!” Tôi chắp hai ngón trỏ và ngón út sát vào nhau, sau khi thấp giọng niệm chú xong, tôi thình lình giậm chân.

Phựt phựt...

Ngọn đèn sợi đốt trong phòng khách đột ngột lắc lư, phát ra mấy tiếng động nhỏ.

Sau đó, nó liên tục chớp tắt cả chục lần.

"Khư khư khư..."

Khi ngọn đèn sợi đốt chiếu sáng trở lại, sau lưng Lưu Quốc Lương bỗng hiện ra một cô bé độ năm sáu tuổi mặc chiếc đầm đỏ, đầu để kiểu tóc “úp tô” mái ngố, đôi mắt nhắm nghiền ...

Dẫn máu thành công!

Con rối hiện thân rồi......

(1) "卍" Biểu tượng của thần linh và tâm linh trong tôn giáo Ấn Độ. Vào thế chiến II, năm 1935, Đức Quốc xã ban hành luật đoạt quyền công dân của người Do Thái và đổi mới quốc kỳ có chữ Vạn. Ở một số nước phương Tây ngày nay, chữ Vạn được xem là biểu tượng của chủ nghĩa siêu chủng tộc hoặc khủng bố. Đây là một sự hiểu lầm tai hại so với ý nghĩa gốc của biểu tượng chữ Vạn: điềm lành, ban phước, may mắn, viên mãn.