Chương 71: Tự nguyện
"Trương ma ma, mẫu thân kêu bà có việc."
Úy Vân Kiệt đột nhiên xuất hiện, khiến hai người trong phòng bếp hết sức bất ngờ.
Trương ma ma lo lắng nhìn Úy Tuệ, rất do dự: "Nhị tiểu thư, nếu không lão nô đi rồi về ngay nhé?"
"Không có việc gì, bà đi đi, ta rửa sạch thức ăn còn phải mất một lúc nữa." Úy Tuệ mỉm cười nói.
Trương ma ma lập tức nâng váy đi ra ngoài.
Một mình Úy Tuệ bận rộn, trước làm sạch đầu cá, bỏ gia vị, gừng, rượu vào ướp một lúc.
Sau đó, lại lấy cá cắt khúc, khóe mắt vừa vặn liếc thấy bóng người ngoài cửa, không khỏi ngẩn ra, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Úy Vân Kiệt đứng khoanh tay, thân thể thon dài dựa vào cạnh cửa, bộ dạng lười biếng thảnh thơi.
"Huynh chưa đi?" Úy Tuệ không khỏi nghi ngờ, chợt lại khẽ hừ một tiếng khinh thường, bĩu môi nói: "Thế nào? Lo lắng ta không biết nấu ăn? Còn giám sát sợ ta kêu người đến giúp đỡ?"
"Ngược lại ta đã xem thường muội." Úy Vân Kiệt khẽ mỉm cười, bóng dáng thon dài đi vào.
Úy Tuệ hơi ngạc nhiên: "Huynh vào đây làm gì?"
Quân tử xa nhà bếp, hơn nữa đây là cổ đại, nam tử cực kỳ kiêng kị xuống phòng bếp.
Chẳng lẽ hắn không ghét bỏ?
"Giám sát muội nha." Úy Vân Kiệt đứng bên cạnh nàng, cười nói.
Úy Tuệ ném cho hắn ánh mắt xem thường: "Có gì tốt mà giám sát? Cái kia, nếu huynh rảnh rỗi không có việc gì, vậy giúp ta nhóm lửa đi."
Hừ, dám đến giám thị nàng nấu cơm, không phân công hắn chút việc làm thì thật có lỗi với chính mình.
Hắc hắc, nghĩ đến, chính tay mình nấu ăn ngon, một lát cho hắn mở rộng tầm mắt.
Còn hắn, nếu ngay cả nhóm lửa mà cũng không được, khà khà, sẽ rất nhếch nhác nha, đến lúc đó tới lượt nàng khinh thường hắn rồi.
"Giúp muội nhóm lửa? Muội chắn chắn?" Úy Vân Kiệt khẽ nhíu mày, đây là lần đầu tiên có người phân phó hắn làm việc như vậy.
Úy Tuệ buồn cười: "Chỉ nhóm lửa mà thôi, có chuyện gì to tác mà còn phải chắc chắn hay không chứ?"
Nói xong, múc hai gáo nước đổ vào trong nồi, sau đó lại rắc ít tiêu vào trên đầu cá, thêm chút muối.
Sau khi làm xong, thấy Úy Vân Kiệt vẫn đứng im, không khỏi cười rộ lên.
"Không phải muốn nói với ta không biết nhóm lửa chứ? Trương ma ma đều biết đấy."
Nàng ngửa đầu, trong mắt lóe ra ánh sáng hài hước, ý tứ cực kỳ rõ ràng, nếu không biết nhóm lửa, một đại nam nhân như huynh cũng không bằng một lão thái thái nữa…
Chống lại ánh mắt của nàng, khóe môi Úy Vân Kiệt hơi nhếch, trầm thấp hừ nhẹ: "Muội cũng biết, trên đời này nữ nhân có thể phân phó ta làm việc cũng chỉ có hai người."
"Hả?" Úy Tuệ khó hiểu: "Cái này còn phải chú trọng nữa à?"
Úy Vân Kiệt gật đầu: "Ừ."
"Hai người nào?" Úy Tuệ tò mò, trong lòng cũng buồn cười, thật là nam nhân yêu nghiệt quái đản, kêu hắn nhóm lửa hắn cũng có thể già mồm như vậy.
Đột nhiên Úy Vân Kiệt cúi đầu, để sát vào khuôn mặt thanh lệ như tiên của nàng, khóe miệng hơi cong, trầm thấp nỉ non: "Thứ nhất, dĩ nhiên là mẫu thân. Thứ hai thì…"
"Là ai?" Đối mặt với khoảng cách gần như vậy, đột nhiên Úy Tuệ cảm thấy đầu óc mơ hồ, mở to hai mắt, chỉ ngẩn ngơ nhìn đôi mắt đen sáng tỏ của hắn.
Một đôi mắt sâu sắc như mực, lại phản chiếu bóng dáng nho nhỏ của nàng, như thế cũng để cho nàng thấy rõ được vẻ mặt của mình có bao nhiêu ngu ngốc.
Úy Vân Kiệt lẳng lặng nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng một hồi lâu, thậm chí tới khi Úy Tuệ cảm thấy có phải hắn đang đùa giỡn mình hay không thì không ngờ lúc này hắn lại đột nhiên hơi cúi người, khuôn mặt tuấn tú cọ xát bên tai nàng, dường như nàng cảm giác được có vật thể mềm mềm ấm ấm đυ.ng tới vành tai xinh xắn của nàng, trong chớp mắt giống như có một dòng điện chạy qua, khiến nàng run lên.
Lại nghe giọng nói nhỏ yêu ma khêu gợi của hắn ở bên tai: "Thứ hai, đó là thê tử tương lai của ta."
Thê tử tương lai?
Năm chữ này (tiếng Trung có năm chữ nhé) giống như ma chú, ở trong đầu Úy Tuệ đánh vài vòng, khiến cả người nàng ngẩn ra.
"Có ý gì?" Nàng mơ hồ hỏi một tiếng, hình như nghe tiếng thở dài của hắn ở bên tai: "Ngốc."
"Có ý gì?" Nàng không hiểu, hơi nghiêng đầu, cố gắng nhìn rõ mặt hắn.
Úy Vân Kiệt hít sâu một hơi, đứng thẳng lên, vẻ mặt như là cực kỳ bất đắc dĩ: "Trước kia thấy muội theo đuổi nam nhân, cũng coi như dùng hết tâm tư, vì sao đột nhiên lại trở nên ngu ngốc chậm chạp thế?"
Ngu ngốc chậm chạp? Đôi mắt đen tuyền của Úy Tuệ trừng lớn, bất mãn nhìn hắn: "Ai ngu ngốc chậm chạp chứ hả? Huynh mới ngu ngốc chậm chạp đấy."
Nói xong, đột nhiên nàng nghĩ tới cái gì, ánh mắt cũng trở nên khinh thường.
"Thôi đi, huynh thật là… Không phải kêu huynh nhóm lửa sao? Nếu không biết thì nói thẳng ra là được, lại còn vòng vo như vậy, nói cái gì chỉ có hai nữ nhân có thể sai bảo huynh. Thôi, ta là muội tử của huynh, không thể sai bảo huynh, như thế, Đại thiếu gia, người qua chỗ mát mẻ bên kia nghỉ ngơi đi. Đừng ngăn cản ta làm việc."
Hay thật, không muốn làm việc thì thôi, lại còn đưa ra cái lý do quái đản đó.
Úy Vân Kiệt nghe nói, khuôn mặt tuyệt mỹ có dấu hiệu rạn nứt, không khỏi lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười đùa cợt yếu ớt: "Quả nhiên ngu ngốc chậm chạp…"
"Còn dám nói?" Úy Tuệ lập tức rống hắn.
"Hết thuốc chữa." Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của nàng, Úy Vân Kiệt thờ ơ nói.
Úy Tuệ nghiến răng, khuôn mặt nhỏ tràn đầy tức giận, trong đôi mắt to đen tuyền ánh lên hai ngọn lửa nhỏ, khiến người xem bất giác rung động.
"Tuệ Nhi." Đôi mắt Úy Vân Kiệt bất giác tối sầm, đáy mắt ẩn giấu cảm xúc khó có thể diễn tả.
Úy Tuệ lại nhìn không hiểu, chỉ coi hắn khinh thường mỉnh, bất mãn hừ: "Hừ, ta ngu ngốc chậm chạp mà ta có thể nấu ăn. Huynh ngay cả nhóm lửa cũng không biết, không phải huynh càng ngu ngốc chậm chạp hơn ta sao?"
Nói xong, nàng lại đắc ý huơ dao trước mặt hắn, đắc ý nhướn mi, hừ nói: "Nhìn, một hồi cho huynh mở rộng tầm mắt."
Một tay ấn thân cá, một tay cầm dao, chỉ thấy cổ tay nàng khẽ động, con dao giống như có ma lực, nhanh chóng cắt thân cá, từng miếng từng miếng thịt cá rời ra, mỗi một miếng bằng kích cỡ, bằng độ dày, chỉ trong thời gian nháy mắt, nửa thân cá chỉ còn lại bộ xương.
Ánh mắt thâm thúy của Úy Vân Kiệt khẽ nheo lại, kỳ quái nhìn Úy Tuệ, môi mỏng khêu gợi mím chặt, nghi ngờ nhưng một chữ cũng không hỏi.
Úy Tuệ đưa lưng về phía hắn, không thấy rõ cảm xúc của hắn, chỉ vừa thu dọn lát cá, vừa thầm đắc ý, không nghe hắn mở miệng, còn cho rằng hắn bị tay nghề của nàng làm cho choáng váng hoảng sợ.
Không sai, Úy Vân Kiệt quả thật hoảng sợ, nhưng còn lâu mới đến tình trạng choáng váng, hắn chỉ lẳng lặng nhìn nàng bận rộn, trong đầu tự động hiện lên các loại hành động của Úy Tuệ trong mấy tháng này, cuối cùng đưa ra một kết luận rõ ràng.
Tiểu nữ nhân đang bận rộn trước mắt này không còn là tiểu thư bao cỏ ngang ngược lúc trước nữa, cho dù dung mạo chưa từng có bất kỳ thay đổi nào.
Như vậy, nàng sẽ là ai? Lúc nào thì bị người tráo đổi? Thế nhưng hắn lại không phát hiện ra một chút dấu vết nào…
Sau khi thu dọn xong lát cá, nàng quay người lại, Úy Vân Kiệt thình lình xuất hiện sau lưng, vừa quay qua, cả người giống như đang ôm ấp, thân thể lủi vào trong ngực hắn.
Mùi thơm quen thuộc vào mũi, trên mặt Úy Tuệ như bị phỏng, vội vàng lui về sau hai bước, sau lưng đυ.ng vào cạnh bàn, khiến nàng khẽ thở ra: “Ui da.”.
"Sao vậy?" Úy Vân Kiệt vội vươn tay kéo nàng, một tay đưa đến sau lưng nàng xoa nhẹ, trong mắt tràn đầy thân thiết: "Đυ.ng vào rồi hả?"
"Ưm, ha ha, đừng xoa, nhột, nhột chết đi được." Hắn vừa đυ.ng, cả người nàng uốn éo giống như con cá mắc câu.
Úy Vân Kiệt bất đắc dĩ dừng tay: "Đυ.ng có đau hay không?"
"Đương nhiên đau rồi." Úy Tuệ lườm hắn một cái, hai gò má cũng bởi vì vừa rồi bị nhột không nhịn được cười mà trở nên ửng hồng rạng rỡ.
Úy Vân Kiệt nhìn nàng thật sâu: "Nhóm lửa đúng không?"
"Hả?" Úy Tuệ còn không kịp phản ứng hắn đột nhiên đổi đề tài.
Úy Vân Kiệt đã xoay người, tự giác đi tới bếp lò, thân thể cao lớn khẽ ngồi xổm xuống, nắm lên bó cỏ khô trên đất, nhét vào trong bếp, sau đó đánh hỏa chiết tử (hộp quẹt).
Động tác rất quen thuộc lão luyện nha, Úy Tuệ cũng rất kinh ngạc: "Huynh biết làm?"
"Muội còn có thể nấu ăn thì ta sẽ không sao?" Úy Vân Kiệt ngẩng đầu, trong mắt đầy ý cười sung sướиɠ.
Úy Tuệ cười hì hì: "Cũng đúng." Nhưng đột nhiên lại cảm giác không đúng, hai mắt trừng lớn: "Huynh đang khen hay chê ta đấy?"
"Dĩ nhiên là khen muội rồi, nha đầu… ngu ngốc." Đôi mắt hẹp dài của Úy Vân Kiệt tràn đầy ánh sáng lung linh, giống như là ánh mặt trời chiếu rọi.
Trái tim Úy Tuệ đột nhiên căng thẳng, thình thịch nhảy loạn, giống như người nào đó lén lút nhét một con thỏ say rượu vào trong ngực nàng vậy.
Không dám nhìn ánh mắt của hắn nữa, nàng hoảng sợ quay lưng lại, tiếp tục làm việc.
Nhưng cũng không biết tại sao, cũng không cách nào tùy ý tùy tiện như vừa rồi, cảm thấy được sau lưng có một ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào mình.
Tim, càng thêm nhảy loạn không ngừng, dường như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.
"Này." Tay nàng cầm dao, đột nhiên quay đầu lại, nghĩ muốn cảnh cáo hắn không được nhìn mình nữa, nhưng không ngờ người ta lại đang thành thành thật thật nhóm lửa, tầm mắt cũng đang nhìn chằm chằm củi lửa trong lò.
Ánh lửa đỏ rực chiếu sáng khuôn mặt hắn, càng thêm mị hoặc khôn cùng.
"Sao vậy?" Chắc do cảm nhận được tầm mắt của nàng, Úy Vân Kiệt vô tội quay đầu sang hỏi.
"A, không có gì." Người ta hoàn toàn không nhìn mình, Úy Tuệ chột dạ không thôi, vội vàng quay lưng lại, hít một hơi thật sâu, lúc này mới phục hồi cảm xúc nghiêm túc làm việc.
Nhưng nàng không biết, sau lưng, một đôi mắt thâm sâu tràn đầy ý cười dịu dàng.
Chỉ chốc lát sau, nước trong nồi sôi lên, Úy Tuệ bỏ đầu cá đã ướp xong vào nồi.
"Chưng khoảng hai mươi phút là được." Nàng nói với Úy Vân Kiệt, sợ một mình hắn ngồi nhóm lửa sốt ruột, cho nên mới giải thích một chút.
Nhưng không ngờ Úy Vân Kiệt nghe xong, càng thêm ngỡ ngàng: "Cái gì hai mươi phút?"
"A?" Lúc này Úy Tuệ mới nhớ tới canh giờ của cổ đại, vội vàng sửa lại: "Chính là ước chừng một khắc đồng hồ, tóm lại, khi nào chín ta lại nói cho huynh biết."
"À…." Úy Vân Kiệt nhẹ nhàng gật đầu.
Úy Tuệ lại đi băm thịt cá, dự định vò cá viên.
Kỹ thuật của nàng không tệ, nhưng cổ tay không đủ sức lực, lại còn không thể giữ lâu được, băm một lát đã mệt mỏi, nên thả dao xuống, xoa tay.
"Để ta làm." Úy Vân Kiệt chủ động tới giúp đỡ.
"Ừ." Úy Tuệ tránh ra một bên, nhìn hắn cầm dao, thành thạo băm thịt cá, càng thêm kinh ngạc: "Trước kia huynh có từng làm qua đầu bếp không? Tư thế băm thịt thành thạo vậy."
Con ngươi Úy Vân Kiệt lóe lên, không dám nói cho nàng biết tư thế băm người của hắn càng suất (đẹp trai) hơn. (Ẹc =.=|||)
Quả nhiên sức lực nam nhân lớn, không bao lâu sau, thịt cá trên thớt gỗ trở nên nhuyễn bân, vò thành viên rất tốt.
"Huynh thật lợi hại." Úy Tuệ giơ lên ngón tay cái với hắn theo thói quen, cười nói: "Một lát chiên chín sẽ cho huynh ăn trước."
"Đây xem như là phần thưởng?" Úy Vân Kiệt để dao xuống, đứng bên cạnh nhìn nàng vò cá viên.
Úy Tuệ vừa vò vừa gật đầu: "Đúng vậy, ta chiên cá viên rất ngon nha."
"Ồ." Đột nhiên tầm mắt của Úy Vân Kiệt liếc nhìn viền tai trơn bóng trắng nõn của nàng, giữa tuyết trắng mềm mại có một vết hồng vô cùng rõ ràng.
Hình dáng cánh hoa đào, lớn bằng hạt gạo, thường ngày Úy Tuệ thả tóc xuống nên không nhìn thấy, nhưng hôm này chắc là sợ nấu ăn đổ mồ hôi nên nàng buộc tóc lên cao, cho nên cánh đào này cũng rất rõ ràng.
Tâm Úy Vân Kiệt khẽ động, nếu là bị người thay xà đổi cột (= treo đầu dê bán thịt chó), như vậy chỗ riêng tư này cũng coi như cực kỳ có tâm kế.
Chỉ là, giả thì vẫn là giả.
Chợt, hắn cúi đầu, đôi môi mềm mại hôn lên viền tai của nàng.
"A." Úy Tuệ còn không biết vì sao, chỉ cảm thấy thân thể của hắn đột nhiên ngã vào mình, khiến nàng bị va vào nằm sấp trên bàn, mà môi của hắn dán lên cổ mình.
"Sao lại thế này?" Không phải hắn choáng váng chứ?
Nàng muốn quay đầu, lại nghe giọng nói lộ vẻ hơi suy yếu của hắn: "Đầu ta choáng váng, muội đừng lộn xộn."
"Đầu choáng váng?" Úy Tuệ ngạc nhiên, có thể không động được sao? Chẳng lẽ để mặc hắn đè nàng như vậy? "Vậy ta đỡ huynh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút được không?"
"Không được." Toàn bộ thân thể cao lớn của Úy Vân Kiệt gần như đè trên người nàng, điều này khiến cho Úy Tuệ không thể nghĩ được gì, hơn nữa nàng cho rằng hắn thật sự choáng váng khó chịu, cũng không dám lộn xộn đẩy ra.
Hơn nữa, hình như vì giữ khoảng cách nhất định với hắn, nàng cố ý duỗi đầu ra phía trước, như vậy cũng khiến cho Úy Vân Kiệt có thể nhìn rõ hơn vết bớt ở viền tai của nàng.
Ngón tay thon dài từ từ duỗi tới, vuốt ve nơi đó.
Toàn thân Úy Tuệ đột nhiên cứng đờ, run giọng hỏi: "Huynh làm gì thế?"
Hắn… Đang sờ nàng sao?
Không đợi nàng tỉnh hồn lại, Úy Vân Kiệt đưa miệng tới, môi mỏng khẽ mở, dùng sức cắn xuống làn da mềm nhẵn của nàng.
"A." Úy Tuệ hét thảm một tiếng, nước mắt chảy ra.
Hắn cắn nàng, hơn nữa còn cực kỳ dùng sức cắn, giống như muốn cắn xuống một miếng thịt mới bỏ qua.
Cũng bất chấp tất cả, theo bản năng Úy Tuệ dùng tay ngăn cản hắn, muốn vung quyền đánh hắn.
Nhưng yêu nghiệt này đột nhiên đứng lên, vẫn ung dung nhìn nàng: "Ưm, tốt hơn nhiều."
"CáI… Cái gì tốt hơn nhiều?" Một tay Úy Tuệ che cổ, tay kia còn nắm thành quyền chưa đánh ra, chớp mắt to ngập nước, mờ mịt trừng hắn.
Úy Vân Kiệt tràn ngập áy náy nhìn nàng: "Thật xin lỗi, Tuệ Nhi, từ nhỏ thân thể ca ca không tốt, đầu thường xuyên choáng váng té xỉu gì gì đó, nhưng nhắc tới cũng kỳ, chỉ cần hơi dính máu thì lập tức có thể khôi phục bình thường."
"..." Còn có chuyện như vậy? Hắn xác định không phải đang gạt nàng? Hay là hắn là bộ tộc hấp huyết (hút máu)?
Lấy ngón tay xuống, giữa ngón tay còn dính một chút máu đỏ tươi, khóe miệng Úy Tuệ giật giật, thật sự bị cắn chảy máu rồi.
"Huynh nói thật?" Nếu là giả, một cắn này nàng không cắn trả thì nàng không mang họ Úy.
Úy Vân Kiệt gật đầu, vẻ mặt có chút uể oải và cô đơn: "Thật. Những năm này, bởi vì chuyện này, ta vẫn rất tự ti, cảm thấy rất khó mở miệng nói với người khác."
Nói xong, hắn đột nhiên duỗi hai cánh tay ra, ngón tay thon dài xinh đẹp giữ chặt đầu vai nhỏ bé và yếu ớt của Úy Tuệ, dùng sức nắm chặt, nghiêm túc thỉnh cầu.
"Tuệ Nhi, hôm nay uất ức muội, nhưng có thể giúp ca ca giữ bí mật này hay không."
"Hả?" Có phải ý của hắn là không ai biết hắn quái gỡ hay không? Cho nên nàng cũng không thể nào biết được nó có phải thật hay không rồi hả?
Úy Vân Kiệt chớp đôi mắt mị hoặc, vô cùng vô tội: "Lớn như vậy, cho tới bây giờ ca cũng chưa bao giờ cầu xin muội, lần này coi như ca cầu muội, giúp ca giữ mặt mũi, nếu không, để cho người khác biết tật xấu này của ca, sau này ca làm sao có thể gặp người nữa chứ?"
"Như vậy à." Úy Tuệ nghi ngờ nhìn hắn, thấy hắn nói rất thành khẩn, hình như là thật: "Nhưng làm sao huynh lại có tật cổ quái như vậy? Xem qua đại phu chưa?"
"Ai, không nhắc tới cũng được." Úy Vân Kiệt nặng nề thở dài, dễ dàng tránh câu hỏi của nàng, ngược lại, kéo nàng vào trong ngực, hai ngón tay kéo áo của nàng xuống, cẩn thận nhìn vết thương trên cổ nàng.
Vết hoa đào bởi vì dính máu, càng thêm diễm lệ vô song, mà xung quanh đó là một dấu răng thật sâu
Con ngươi hắn trầm xuống, vừa rồi thật sự dùng sức không thỏa đáng, cắn quá mạnh rồi.
Chỉ là, cái này khiến cho hắn càng thêm khó hiểu, nếu một người có thể làm giả cả vết bớt như thật mà nói thì cũng thật không thể tưởng tượng được.
"Đau không?" Hắn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương.
Vốn là đau, nhưng vừa bị hắn sờ, Úy Tuệ chỉ cảm thấy tê rần, vội vàng nhảy ra, sợ hắn lại động kinh cắn người.
"Không sao, huynh cũng không phải cố ý. Lát nữa ta trở về phòng bôi chút thuốc là được." Úy Tuệ buồn bực nhìn hắn, chỉ mong lời hắn nói là thật, nếu không, thật là thiệt thòi lớn.
Úy Vân Kiệt gật đầu: "Được, còn chuyện gì không, ta giúp muội."
Úy Tuệ thật không muốn hắn giúp, nam nhân sẽ cắn người khiến nàng cảm thấy nguy hiểm, nếu vừa rồi nàng đang đối mặt với hắn, hắn có thể trực tiếp cắn cổ của nàng hay không đây?
Ngẫm lại đều cảm thấy khí lạnh chạy khắp người, chỉ là sao Trương ma ma còn chưa trở lại đây?
"Cũng không có gì chuyện, món ăn đã chuẩn bị xong, chút nữa trực tiếp nấu lên là được."
"Được, vậy ta giúp muội nhóm lửa." Úy Vân Kiệt khẽ cười nói.
Lần này sảng khoái như vậy? Úy Tuệ nhìn khuôn mặt như ngọc của hắn, cười: "Ca, hay là huynh trở về bồi nương và Nhạc Nhi đi, phòng bếp không thích hợp với huynh."
Thật, cho dù hắn sẽ nhóm lửa, sẽ băm thịt, nhưng một mỹ nam tuyệt sắc như vậy, khí chất toàn thân này thật sự không ăn nhập với phòng bếp tràn đầy mùi vị khói lửa.
"Muội đang ghét bỏ ta sao?" Đột nhiên, Úy Vân Kiệt khẽ nhíu đầu mày, cười như không cười liếc nàng.
Trong bụng Úy Tuệ run lên, vội vàng xua tay: "Không có, sao ta có thể ghét bỏ huynh được."
"Vậy muội không cần ta?" Úy Vân Kiệt khoanh tay, ánh mắt u oán.
"Không có, ta muốn…" Úy Tuệ chỉ lo giải thích, đột nhiên ý thức được lời này sao lại kỳ cục như vậy.
"Hắc, không phải huynh nói trước à? Trên đời này chỉ có hai nữ nhân mới có thể phân phó huynh làm việc thôi. Lúc này huynh giúp ta làm việc, vậy phải tính là gì đây?"
Ánh mắt Úy Vân Kiệt trốn tránh, cười khẽ: "Ta tự nguyện, có tính hay không?"
"..." Úy Tuệ không nói gì.
"Được rồi, vậy huynh nhóm lửa đi, ta muốn nấu món ăn."
Bị hắn làm ầm ĩ một phen, trời cũng sắp tối, nàng nên nhanh lên, buổi tối chuẩn bị không ít món ăn, cũng không thể để người ta đợi lâu được.