Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

7.07/10 trên tổng số 14 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Nàng Lười Hỏi thế gian tình là gì, chỉ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Nàng là cực phẩm nữ phụ khiến người ta hận thấu xương, người mắng hỗn thế ma nữ, không xinh đẹp, lòng dạ rắn rết. Hắn là …
Xem Thêm

Chương 69: Tìm tòi nghiên cứu
"Ta dẫn muội tới chỉ là để cho muội xác định một vật, nếu như muội còn chưa bị dọa đến sợ mất mật thì không ngại đi xem với ta một lần nữa."

"Vật gì?" Úy Tuệ tò mò.

Đôi mắt Úy Như Tuyết lóe lên: "Muốn biết? Nguyện ý theo ta không?"

Úy Tuệ không tự chủ nhíu mày, nàng thật sự không muốn ngốc tiếp ở chỗ quỷ quái này, dưới đất chính là dưới đất, cảm thấy âm khí dày đặt, huống chi, thật đúng là có người chết.

"Có liên quan tới ta sao? Chỉ có ta mới có thể xác nhận?"

"Nếu ta có thể, cũng không tìm muội. Hoặc là, nơi này còn có người thứ ba như ta muội đến từ thế giới kia." Úy Như Tuyết nói.

Úy Tuệ mím mím môi, có chút buồn bực, nặng nề thở dài: "Vậy được rồi, ta đi với tỷ một chuyến, chỉ là kế tiếp không có chuyện khủng bố như vậy nữa chứ?"

Úy Như Tuyết lắc đầu, nghĩ thầm, nếu như không tính người chết trong quan tài kia.

Lúc này Úy Tuệ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng nháy mắt lại nghi ngờ hỏi: "Sao tỷ lại quen thuộc nơi này như vậy, hiểu rõ từng cử động của nữ nhân kia vậy?"

Rất nhanh, không cần Úy Như Tuyết trả lời, chính nàng lại giật mình: "Chẳng lẽ mấy ngày này, mỗi đêm tỷ đều đến đây? Lúc nãy tỷ nói người thứ mười ba có phải là chỉ lão bà kia gϊếŧ mười ba nam nhân không? Chẳng lẽ giống như Hoàng đế biếи ŧɦái trong Nghìn lẻ một đêm, mỗi đêm bà ta dùng xong một người nam nhân thì sẽ tự ra tay gϊếŧ hắn?"

"Đến đây đi." Úy Như Tuyết không phủ nhận, chỉ xoay người ra cửa, nói đó là cửa, kỳ thật là một con đường rời khỏi ám các bên trong vách tường, cũng chỉ chứa được một người đi qua.

Lúc Úy Tuệ cũng theo nàng vào, Úy Như Tuyết khởi động cơ quan, bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một vách tường thôi.

Lần này hành lang không dài như thế, nhưng ít ngọn đèn, ánh sáng mờ mờ, hơn nữa nhìn ngọn đèn lấm tấm chấm nhỏ khiến cho Úy Tuệ cảm thấy giống như nhìn thấy đèn chong (được thắp suốt ngày đêm trước tượng Phật) ở hiện đại, không khỏi tóc gáy đều bị dựng đứng.

Nàng hơi hối hận chuyện đồng ý với sát thủ tỷ tỷ.

Chỉ là lúc này nàng cũng không được phép hối hận rồi.

Rất nhanh Úy Như Tuyết dẫn nàng vào một gian mật thất.

Lại nói, nơi này cũng thật nhiều mật thất nha, Úy Tuệ thật tò mò, sao Úy lão bà có thể tạo ra một công trình lớn cỡ này dưới mí mắt của Úy gia chứ? Hơn nữa còn nuôi nhốt nam nhân.

Chỉ là, bên này thật lạnh ghê gớm, chỉ một lát mà Úy Tuệ cảm thấy khe hở trong xương cốt toàn thân đều tản ra khí lạnh, mặt mày dường như kết một lớp băng.

"Nói đi, để cho ta xác định cái gì?" Xác định nhanh rồi rời đi, thật sự là muốn lạnh chết người mà.

Nhìn khuôn mặt trắng bệch của nàng, Úy Như Tuyết hơi nhíu mày, nhanh nhẹn cởϊ áσ khoác quấn lên người nàng.

"Đừng, tỷ vốn mặc không nhiều." Úy Tuệ vội vàng kéo áo khoác xuống, muốn trả cho nàng.

"Mặc, ta có nội công hộ thể." Úy Như Tuyết nói.

"Thật?" Úy Tuệ không tin lắm, đưa tay bắt được tay nhỏ của nàng, vừa sờ thật đúng là cảm thấy nóng hổi, không khỏi kinh ngạc: "Thật sự có thứ đồ chơi nội công kia à?"

Vốn tưởng rằng đều là trong tiểu thuyết nói bậy nói bạ chứ.

"Ta muội đều có thể đến thế giới này, còn cái gì không có khả năng?" Úy Như Tuyết vừa nói vừa giúp nàng quấn chặt xiêm y.

Úy Tuệ hít hít mũi, nói: "Cám ơn, ưm, cảm giác muốn bị cảm."

"Chờ một lát nữa." Úy Như Tuyết vén rèm vải lên, nhìn vào trong lổ nhỏ kia, vẻ mặt nghiêm trang.

Úy Tuệ thật tò mò: "Tỷ đang nhìn gì vậy?"

"Tự muội nhìn." Úy Như Tuyết để vị trí cho nàng.

Úy Tuệ có chút chần chờ, trước nhìn một màn Úy lão phu nhân kéo người chết thật quá ghê người, nhưng mà, lòng hiếu kỳ của con người thật là vô cùng vô tận.

Thôi, người đều đã tới đây, người chết cũng đã nhìn rồi, còn sợ gì nữa?

Nhất Cổ Tác Khí*, tròng mắt Úy Tuệ đối diện với cái lổ nhỏ kia, lại chỉ thấy trong căn phòng băng to như vậy lại không có một cái bóng của con quỷ nào.

*Không ngừng nổ lực cho đến cuối cùng.

"Không có ai." Nàng tò mò quay đầu nhìn Úy Như Tuyết.

Úy Như Tuyết đứng ở một bên: "Đợi thêm lát nữa."

"Ồ." Úy Tuệ lại nhìn tiếp, lần này chỉ tò mò đánh giá băng thất, nhưng ngoài tuyết trắng ra cũng không có cái gì hay để xem.

Nhưng khi nàng muốn thu hồi tầm mắt thì thình lình nhìn đến một cảnh tượng quỷ dị, thế nhưng thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Úy lão bà lại ngồi dậy từ mặt băng.

A, không, đó không phải mặt băng.

Úy Tuệ cẩn thận nhìn chăm chú, lúc này mới phát hiện ra manh mối trong đó, thì ra đó là một quan tài băng, chỉ là khắp nơi trắng xóa, nàng bắt đầu bị hoa mắt.

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Úy Như Tuyết: "Lão bà kia có quan tài băng ở trong này, chẳng lẽ bà ta chuẩn bị hậu sự hay sao?"

Úy Như Tuyết không đáp, nàng chỉ đành bĩu môi, lại hiếu kỳ nhìn lại, lúc này không còn thấy bóng dáng của Úy lão bà.

Nàng hoảng hốt, kêu lên: "Không thấy bà ta nữa."

"Ừ." Úy Như Tuyết hí mắt, đẩy nàng ra, tự mình nhìn chăm chú vào lổ nhỏ kia, sau đó nói: "Đợi thêm một chút."

"Ồ." Thật không hiểu trong hồ lô của nha đầu này bán thuốc gì, Úy Tuệ đành phải chịu lạnh, run rẩy chờ.

Một hồi lâu, Úy Như Tuyết mới nói một tiếng “Tốt”, sau đó dẫn nàng ra của, từ của hông vào trong băng thất kia.

Vừa vào, khí lạnh giống như từng cây tú hoa châm lạnh lẽo đập vào mặt, sau khi đâm thủng làn da lại vẫn nhắm thẳng chui vào trong khe hở của xương cốt.

Úy Tuệ lạnh lui ra cửa, vẻ mặt cầu xin: "Tỷ, lạnh chết, nếu không hôm khác chúng ta trở lại, đến lúc đó ta mặc nhiều chút."

"Đưa tay cho ta." Úy Như Tuyết đi về phía nàng, cầm một bàn tay của nàng lên.

Úy Tuệ nghi ngờ: "Làm gì?"

Nhưng thấy lòng bàn tay nàng dán chặt lòng bàn tay của mình, khẽ vận công, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm chậm rãi truyền vào lòng bàn tay, từ từ chảy xuôi đến toàn thân.

Thân thể lạnh run ấm lên từng chút.

"Đây là?" Úy Tuệ cực kỳ ngạc nhiên, đối với nàng mà nói, quả thực quá thần kỳ rồi.

Vẻ mặt Úy Như Tuyết nhàn nhạt: "Cho muội một chút chân khí. Mau vào đi, thời gian có hạn."

"Ồ." Trên người không lạnh, động tác của Úy Tuệ cũng nhanh hơn, cùng đi với nàng vào băng thất.

Chỉ là, lần này đầu óc tỉnh táo, cảm giác nhạy cảm, Úy Tuệ vừa tiến vào đã phát hiện băng thất này khác thường.

"Thế nào? Phát hiện vấn đề sao?" Úy Như Tuyết hỏi.

Úy Tuệ không hiểu nàng hỏi về vấn đề gì, chỉ trả lời theo bản năng: "Ta cảm thấy băng thất này có vấn đề."

"Vấn đề gì?" Úy Như Tuyết vội vàng hỏi tới.

Úy Tuệ không trả lời, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc đi tới quan tài băng bên cạnh, nhìn vào trong, vừa nhìn vào không khỏi hít vào một hơi khí lạnh.

Quả nhiên, trong quan tài băng này có người, một thi thể nam nhân trung niên, cũng không phải người Úy lão phu nhân đã gϊếŧ trước đó.

Thi thể này… Nói đến thật đúng là không giống, bởi vì trừ bỏ làn da của hắn quá mức trắng bệch ra, những thứ khác cũng giống như một người bình thường đang ngủ thϊếp đi, hơn nữa khuôn mặt này, dường như bình thản ngủ say.

Trừ cái đó ra, Úy Tuệ nhạy bén phát hiện thân thể thi thể này mặc minh hoàng (y phục của vua chúa), trên ngực thêu hình rồng ngũ trảo (năm móng), điều này làm cho nàng cảm thấy hoảng hốt: "Tỷ, mau nhìn."

Úy Như Tuyết đứng bên cạnh quan tài băng, tầm mắt bình tĩnh rơi vào trên người thi thể: "Không sai, đây chính là vị Hoàng đế đời trước của Đại Chu."

"Hả?" Ngay từ đầu Úy Tuệ chỉ dựa vào hình con rồng thêu trên y phục của người này, cảm thấy thân phận người này nhất định bất phàm, lại không ngờ đúng là Hoàng đế Đại Chu.

Ngẫm nghĩ một chút, nàng lại kinh hãi: "Vậy hắn không phải gia gia của Thái tử Tiêu Dục sao?"

Úy Như Tuyết dựng thẳng lông mày: "Cũng có thể là ngoại công (ông ngoại) của muội."

Sau đó, đưa tay vào trong quan tài băng dò xét.

Hô hấp của Úy Tuệ căng thẳng: "Tỷ làm gì vậy?"

Úy Như Tuyết rút ra một miếng huyết ngọc Kỳ Lân ở bên cạnh thi thể, giơ lên trước mặt Úy Tuệ.

"Còn nhớ không?"

Úy Tuệ dùng sức gật đầu, sao nàng có thể quên được, lần trước Úy lão bà cho nàng thứ này, thì ra được giấu trên người thi thể này, trách không được Úy Như Tuyết không cho mình lấy.

Ngẫm lại, nàng không khỏi nổi lên một tầng da gà.

"Lão bà kia làm giả huyết ngọc đặt vào đây để làm gì?"

Úy Như Tuyết cười lạnh: "Lần trước cho muội là giả, còn cái này là thật."

"Hả?" Úy Tuệ nhìn chằm chằm, lại nhìn thấy toàn thân huyết Kỳ Lân này có màu đỏ, dường như quanh thân vẫn tỏa ra hơi thở ấm nóng, mơ hồ tràn ngập mùi máu tanh.

Nàng không khỏi cau mày, lại nghe Úy Như Tuyết nói: "Nó vừa được rót máu tươi vào, nên khắp cơ thể đỏ tươi, muội lại nhìn xem."

Nói xong, Úy Như Tuyết thả huyết Kỳ Lân vào lại trong quan tài băng.

Rốt cuộc hiện tượng quỷ dị từ từ xuất hiện, vốn trên mặt thi thể trắng bệch, thế nhưng dần dần xuất hiện ửng hồng mà chỉ người sống mới có.

Úy Tuệ kinh hãi toàn thân đổ mồ hôi lạnh, đôi mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt càng trở nên anh tuấn bức người, một đôi lông mi thật dài, thật sợ hắn đột nhiên mở to mắt ra nhìn mình.

"Tỷ." Nàng giật thót, đυ.ng đυ.ng vào Úy Như Tuyết đứng bên cạnh: "Úy lão bà này sẽ không phải muốn dùng huyết Kỳ Lân này, ôm lấy người thi thể này, cùng với bà ta… cái kia chứ?" (Cái kia là ò e í e á =)))

Vừa rồi, nàng rõ ràng nhìn thấy thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Úy lão bà đứng lên từ trong quan tài băng này.

Gào khóc, khẩu vị quá nặng rồi.

Úy Tuệ nhớ lại đều muốn nôn ra, nhưng giữa lúc đang suy nghĩ, nàng lại nhớ tới cái gì, vì chứng minh suy nghĩ của mình, nàng phân phó Úy Như Tuyết.

"Tỷ cởi cổ áo ra, nhìn trên cổ của hắn có mang theo thứ gì hay không?"

"Một sợi xích bằng gỗ, phía trên có khắc ký hiệu cổ quái, nhưng ta không hiểu." Úy Như Tuyết vừa nói xong, cởi cổ áo của người chết ra, lộ ra một sợi xích bằng gỗ có phong cách cổ xưa để Úy Tuệ nhìn.

Úy Tuệ nhìn đồ án được điêu khắc trên sợi xích, trong lòng càng thêm sáng tỏ: "Tỷ lại sờ cái gáy của hắn."

Trong mắt Úy Như Tuyết lộ ra tinh quang, cũng không nhúc nhích, chỉ nói: "Ba cây đinh bạc chia ra khóa lại ba huyệt vị."

"Tỷ đã dò xét qua?" Úy Tuệ nghi ngờ nhìn nàng, vậy mang mình tới đây làm gì?

Khóe môi Úy Như Tuyết mỉm cười: "Xem ra ta dẫn muội tới đây, quả nhiên không sai."

"Tỷ đều biết." Úy Tuệ vẫn hồ đồ.

Úy Như Tuyết đáp: "Sau khi ta dò xét qua mới biết được, còn muội, có thể nói cho ta biết làm sao mà biết được?"

"..." Úy Tuệ chớp chớp mắt, hơi chột dạ: "Thật ra thì, ta cũng là mèo mù đυ.ng phải chuột chết thôi."

"Nói một chút." Úy Như Tuyết nói.

Úy Tuệ hít sâu một hơi, từ từ trả lời: "Được rồi, mới vừa vào, ta đã cảm thấy băng thất này có chút cổ quái, nhìn rất đơn giản, nhưng cẩn thận phân biệt, tỷ sẽ phát hiện, nó xây dựng hoàn toàn dựa theo trận pháp trong ngũ hành bát quái, hơn nữa, lại nhìn vị trí quan tài băng, vị trí cực âm. Lại có huyết Kỳ Lân tỷ vừa cầm, còn có, ta vừa nhìn thấy lão bà này từ trong quan tài đứng lên, ta đã nghĩ có phải bà ta biếи ŧɦái muốn lăng nhục thi thể hay không ——"

"Nhưng rất nhanh nghĩ lại, theo trình độ biếи ŧɦái của lão bà ta, sợ vẫn không chỉ đơn giản là lăng nhục thi thể như vậy, cho nên bảo tỷ kiểm tra cái xác."

"Cái vòng này, còn có ba cây đinh bạc ở ba huyệt vị, rốt cuộc có dụng ý gì?" Úy Như Tuyết đã điều tra, những thứ này đều là sau khi người chết rồi mới bị người khác gắng lên.

Nếu nói Úy lão bà chỉ muốn bảo vệ thi thể, tội gì làm thêm điều thừa thải? Hơn nữa ba cây đinh bạc kia lại càng không thể giải thích, để cho cái xác không thối rữa? Không có khả năng.

Trong mắt Úy Tuệ thoáng qua sự sợ hãi, đồng thời cũng thêm đồng tình với thi thể này: "Tỏa hồn*."

*Tỏa hồn: khóa hồn, một loại pháp thuật, linh hồn của người bị thi thuật bị giam cầm trong thân thể, không có cách nào điều khiển hành động của bản thân mình. Người có thể cởi bỏ được pháp thuật này chỉ có người thi thuật. Nếu không, người bị thi thuật sẽ vĩnh viễn mất đi bản thân.

Nàng đáp: "Đồ án trên cái vòng này thật ra là chú ngữ, phối hợp với ba cây đinh bạc, cùng với bố trí trong băng thất cực âm này, có thể khóa toàn bộ ba hồn bảy phách của người chết vào bên trong quan tài, không thể bước vào luân hồi chuyển thế, đời đời kiếp kiếp bị người kiềm chế."

Úy Như Tuyết nghe xong, sắc mặt âm lãnh đáng sợ: "Thật là một phụ nhân ác độc."

"Nhưng ta cũng không biết những thứ này có phải thật sự hay không nữa." Úy Tuệ nói xong, chính mình cũng cảm thấy quá khó tin: "Kỳ thật ta cũng chỉ nghe một thúc thúc nói qua những vụ tương tự mà thôi."

"Có những lời này của muội đã đủ rồi." Úy Như Tuyết gật đầu nói.

Úy Tuệ chớp chớp đôi mắt vô tội, không hiểu lời của nàng.

"Đi thôi." Úy Như Tuyết liếc mắt nhìn nàng thật sâu, khẽ giật giật môi, hình như có điều quan trọng hơn muốn nói, nhưng cuối cùng, chỉ đưa tay vỗ nhẹ cánh tay của nàng.

"Đi?" Úy Tuệ có chút ngạc nhiên, theo sát sau lưng nàng: "Đúng rồi, trước tỷ nói những thứ này có liên quan tới ta. Rốt cuộc liên quan thế nào?"

Chẳng lẽ, bởi vì thi thể này là gia gia của Thái tử, mà nguyên chủ đã từng muốn tiếp cận Thái tử, vì vậy sát thủ tỷ tỷ mới muốn cho mình cơ hội lập công?

"Suy nghĩ nhiều. Bây giờ nói ra sợ sẽ dọa muội vỡ mật, vẫn là sau này hãy nói." Úy Như Tuyết nhìn ánh mắt tỏa sáng của nàng, đoán ngay được nàng nghĩ cái gì, buồn cười nói.

Úy Tuệ lại nhíu chặt đôi mày thanh tú: "Nếu thật là sẽ bị dọa đến vỡ mật, khi nào nói cũng sẽ bị vỡ. Không bằng hiện tại tỷ nói cho ta biết, nếu không, không đợi đến ngày đó ta bị dọa vỡ mật, ta cũng gấp đến vỡ mật."

Thật là, nàng cũng đều đã bị khinh sợ lúc nửa đêm, nhưng chuyện ập lên đầu, nha đầu này cũng không nói, thật sự muốn nàng gấp chết sao?

"Chờ một chút, ít ngày nữa sẽ công bố đáp án." Úy Như Tuyết đáp, theo suy đoán của nàng, hẳn là Úy lão phu nhân chờ không kịp nữa rồi.

Trong lòng Úy Tuệ vô cùng lo lắng: "Ta đi, vậy tỷ dẫn ta xuống đây, nhìn gϊếŧ người lúc đêm khuya, dọa đến hồn vía lên mây, rồi đuổi người à?"

"Nếu muội không muốn đi, có thể ở lại." Úy Như Tuyết cười nói, mình lại cất bước đi ra ngoài.

Dựa vào, một mình nàng ở lại bồi tử thi sao? Hơn nữa thi thể kia tươi sống như người thường, lúc nào cũng có khả năng muốn mở mắt, Úy Tuệ lại dựng tóc gáy, vội vàng túm chặt cánh tay Úy Như Tuyết, theo nàng cùng nhau ra ngoài.

Úy Như Tuyết im lặng cười cười.

Khi hai người ra ngoài đã rạng sáng, bầu trời xanh thẫm, lạnh cũng chỉ có lạnh, nhưng cuối cùng hít thở cũng thông thoáng rồi.

Úy Tuệ có loại cảm giác lại thấy được thiên nhật (mặt trời và bầu trời), cho dù bây giờ còn chưa có mặt trời.

Úy Như Tuyết đưa nàng trở về phòng rồi đi ngay.

Nhưng trước đã trải qua một màn dưới đất, Úy Tuệ nào dám ở trong phòng một mình, hơn nữa, Úy lão bà biếи ŧɦái tàn nhẫn như vậy, mà nguyên chủ đã từng thân cận với bà ta, tưởng tượng những thứ này, Úy Tuệ lại cảm thấy buồn nôn.

Nài ép lôi kéo, ép Úy Như Tuyết ở lại với mình.

Có thể bị quấn đến phiền, cũng có thể thật sự lo lắng cho Úy Tuệ, Úy Như Tuyết ở lại.

Chỉ là, để Úy Như Tuyết buồn bực chính là, nha đầu Úy Tuệ kia luôn miệng nói nhìn thấy một màn máu tanh kia, không dám ngủ.

Nhưng vừa lên giường, nha đầu này ôm mình, chỉ vừa nhắm mắt đã phát ra tiếng ngáy nhỏ.

Ngủ thật sâu.

Để người luôn luôn thiếu ngủ như Úy Như Tuyết không khỏi có chút hâm mộ.

Mà một mình Úy Như Tuyết tỉnh táo, nhìn tiểu nhân nhi ngủ say bên cạnh, đáy mắt lộ ra sự ấm áp hiếm có.

Thật là một người không tim không phổi.

Nhưng mà có nàng ở đây sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào có ý đồ với nàng (UT).

——

Úy Tuệ ngủ một giấc thẳng tới giữa trưa ngày hôm sau, nhưng để cho nàng ngạc nhiên chính là, mở mắt ra nhìn thấy Úy Như Tuyết đầu tiên.

"Tỷ vẫn còn ở đây?" Nàng khẽ chống đầu, nhìn nữ tử đang ngồi đọc sách bên bàn đọc sách của nàng.

Nói đến, bộ dạng Úy Như Tuyết không tính là đẹp, trừ bỏ đôi mắt vô cùng sáng ngời ra, ngũ quan cũng không nổi bật, còn nữa, chắc là mười mấy năm trước thân thể thua thiệt, cho nên mặc dù hiện giờ nàng chú ý chăm sóc, nhưng sắc mặt vẫn có vẻ tái nhợt của bệnh.

Nhưng mặc dù như thế, từ trên người nữ hài nhỏ bé và yếu ớt này, người ta có thể nhìn thấy sự dẻo dai, một cổ lực lượng, một loại khí chất độc đáo cực kỳ hấp dẫn người khác.

Đúng vậy, Úy Tuệ cảm giác được như thế.

Úy Như Tuyết chỉ cần ngồi đó, đã có thể đặc biệt khiến nàng an tâm.

"Ừm." Úy Như Tuyết chỉ khẽ hừ một tiếng, tầm mắt vẫn bình tĩnh nhìn sách, giống như đọc đến nghiện.

"Tỷ cũng thích những thứ tạp ký (ghi chép việc vặt vãnh) dã sử này?" Úy Tuệ vui vẻ vì phát hiện này, còn tưởng rằng chỉ có mình nàng thích loại này, không ngờ sát thủ tỷ tỷ lạnh lùng vậy mà cũng thích?

"Tạp ký dã sử?" Úy Như Tuyết nghi ngờ ngẩng đầu, đóng sách lại, nhìn nhìn: "Chính sử, nghe nói là sử quan (quan ghi chép) nổi danh tiền triều, nên hẳn là không phải giả."

"Hả?" Úy Tuệ tò mò, xốc chăn đi xuống giường, chạy tới chỗ nàng, cầm quyển sách trong tay nàng ấy vừa đọc, đúng là ‘Đại Chu sử ký’, lại lật xem nội dung bên trong, hai mắt nàng càng thêm trừng to.

Toàn chữ phồn thể, nhìn đến đau cả mắt, chỉ là vẫn có thể mơ hồ phân biệt được vài chữ, giống như là ghi chép về Hoàng thất Đại Chu.

"Tỷ xem cái này làm gì?" Từ xưa, phần lớn dã sử coi hay hơn chính sử nhiều.

"Cẩn thận một chút, đừng làm hư, xem xong ta còn phải trả lại." Úy Như Tuyết lấy lại sách từ trong tay nàng, vẫn chưa trả lời.

"Trả? Tỷ mượn à?" Sách này có thể mượn sao? Úy Tuệ nghi ngờ.

Úy Như Tuyết dựng thẳng lông mày, nàng nói mượn cũng chỉ là nói theo sách vở mà thôi, về phần khác, tàng thư (văn thư lưu trữ) trong cung rất nhiều, thiếu một hai bản chắc cũng không bị phát hiện.

"Đúng rồi, tỷ còn chưa nói tỷ xem cái này làm gì?" Úy Tuệ lại hỏi.

Úy Như Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt sáng như sao nhìn nàng: "Bên trong có rất nhiều chuyện, muốn biết thì tự mình xem. Ta còn có việc, ra ngoài một chuyến."

"Lại đi chỗ nào vậy?" Úy bắt được tay áo của nàng.

Úy Như Tuyết hừ cười, khóe môi hiện lên độ cong tà nịnh: "Dù sao cũng phải làm chút gì mới không phụ lòng việc tối hôm qua đã thấy."

"Không phải tỷ đã đi rất nhiều lần à?" Úy Tuệ thật tò mò, rốt cuộc sát thủ tỷ tỷ này là nữ nhân thế nào vậy.

Thậm chí ngay cả đêm hôm ở địa phương dưới đất âm trầm quỷ dị nhìn chằm chằm một bà già biếи ŧɦái gϊếŧ người…

Úy Như Tuyết từ chối cho ý kiến: "Dù sao cũng phải có thú vui, còn có đòi lại chút công bằng cho muội."

*****

Thật sự không biết bí mật này là gì, có lẽ tác giả không biết viết thế nào nên để úp úp mở mở vậy cho độc giả tò mò đấy.

Thêm Bình Luận