Chương 57: Quyền lợi
"Nương, con cũng thấy nha đầu Tuệ Nhi kia thay đổi quá nhiều, chúng ta chỉ đi xa nhà một chuyến, trờ về nàng đã không thân cận chúng ta nữa. Nương, thường ngày mẹ đối với nàng thật tốt. Nhưng mẹ trở về mấy ngày nay, nàng ta cũng không có một lần chủ động đến thăm mẹ." Úy Nhược Lan vừa ở bên cạnh oán giận Úy Tuệ, vừa liếc mắt ra hiệu với Vân Phượng Kiều.
Vân Phượng Kiều hiểu ý, lập tức nửa ngồi đến bên chân Úy lão phu nhân, ngoan ngoãn giúp đấm chân: "Ngoại tổ mẫu, con mới trò chuyện với Tuệ muội muội hồi lâu, nhưng nàng cũng không nhắc đến người một tiếng, này… Phượng Nhi cảm thấy giống như nàng ta đã quên người vậy."
Nói xong, nàng đột nhiên lại a một tiếng, vội la lên: "Đúng rồi, hình như Tuệ muội muội nói Nhạc Nhi biểu đệ cười với nàng ta."
Sắc mặt Úy lão phu nhân rét lạnh, liếc mắt nhìn nữ nhi và ngoại tôn nữ: "Không cần các ngươi nhiều lời, ta tự có chủ trương. Nhớ kỹ, ra bên ngoài cũng không thể nói bừa, còn phải giống như trước."
"Ồ." Úy Nhược Lan bĩu môi, cũng đứng dậy giúp lão phu nhân nắn vai, vừa làm bộ lơ đãng nói: "Nương, qua năm mới, tuổi mụ của Phượng Nhi cũng đã mười bảy rồi. Hai năm qua cũng quả thật có người đến nhà cầu hôn, nữ nhi của con cảm thấy bất kể là gia thế hay nhân phẩm cũng đều thiếu một chút. Nương, Phượng Nhi được mẹ nhìn lớn lên, hôn sự của nàng mẹ cũng không thể không quản được."
Vừa nói xong, Úy Nhược Lan lại bắt đầu uất ức nghẹn ngào: "Năm đó, dù cho nương quan tâm con một chút thôi, cũng không đến mức gả nữ nhi cho người hung ác tàn bạo như vậy."
"Đủ rồi." Nhắc tới năm đó, sắc mặt Úy lão phu nhân đột nhiên thay đổi không kiên nhẫn: "Ra ngoài nhìn xem thức ăn được chuẩn bị thế nào rồi?"
"A." Úy Nhược Lan hít hít mũi, buồn bực không vui đứng dậy đi ra ngoài.
Trong lòng Vân Phượng Kiều luôn luôn oán hận, cũng không dám nhiều lời, mặc dù mẫu thân là nữ nhi ruột của lão phu nhân, nhưng nữ nhi gả đi như bát nước hắt ra ngoài.
Dù sao nơi này cũng là Úy phủ, mẹ con các nàng cũng chỉ là ăn nhờ ở đậu.
Lão phu nhân niệm tình mẹ con, chứa chấp bọn họ, nhưng một khi không vui, cũng có thể đuổi bọn họ trở lại Vân gia.
Vân gia, đó là một địa phương ăn tươi nuốt sống, dựa vào nàng và mẫu thân, chỉ có thể mặc cho người khác gây khó dễ, đã từng chịu quá nhiều khổ sở, nàng cũng không muốn bị nữa.
"Ngoại tổ mẫu, người đừng nóng giận, nương con…"
"Phượng Nhi." Đột nhiên Úy lão phu nhân nắm tay nàng, ánh mắt cũng trở nên từ ái như xưa: "Ngoại tổ mẫu biết, những năm này mẹ con các con chịu khổ rồi. Ngoại tổ mẫu đảm bảo với con, sau này nhất định sẽ tìm cho con một mối hôn sự thật tốt."
"Ngoại tổ mẫu." Vân Phượng Kiều cảm động vùi mặt vào lòng bàn tay của Úy lão phu nhân, nhưng trong lòng lại vô cùng chua xót.
Ngoại tổ mẫu đã từng nói trước mặt nàng và Úy Minh Châu.
Úy Như Tuyết là một kẻ ngốc, nàng làm Thái tử phi sẽ chỉ khiến Hoàng thất hổ thẹn, hôn ước của nàng và Thái tử nhất định sẽ bị hủy bỏ.
Mà Úy Tuệ cũng là một bao cỏ không có đầu óc, để nàng ta đẩy Úy Như Tuyết rơi khỏi vị trí Thái tử phi, với các nàng mà nói cũng có chỗ tốt.
Thứ nhất, có thể dựa vào nàng ta để cho các nàng có thể tiếp cận Thái tử Tiêu Dục.
Thứ hai, mạng của Úy Tuệ sẽ không dài, không thể lưu lại con nối dõi cho Thái tử, như thế, đến lúc đó, tỷ muội các nàng vào phủ Thái tử cũng thuận lý thành chương (hợp lý) rồi.
Các nàng đều đã tin tưởng, đối với Úy lão phu nhân nói gì nghe nấy, ở phủ Thái tử gặp phải chuyện khó xử, nhất định sẽ quay về nhờ Úy lão phu nhân giúp đỡ.
Đến lúc đó Úy lão phu nhân chỉ cần đề xuất, để hai người tỷ muội đến phủ Thái tử giúp nàng ta tranh thủ tình cảm, nàng ta nhất định sẽ đáp ứng.
Cho tới nay, hai người nàng và Úy Minh Châu đều có ý lấy lòng Úy Tuệ, không tiếc mọi thứ để làm tốt quan hệ, hơn nữa, mọi chuyện xem ra cũng hết sức thuận lợi.
Thậm chí Úy Tuệ từng nói, một ngày kia, nàng làm Thái tử phi, như thế, hai vị trí Trắc phi kia nàng ta cho phép Úy Minh Châu và Vân Phượng Kiều nàng.
Thứ nhất, hai người bọn họ đối với nàng ta là nói gì nghe nấy, thứ hai, dù sao vị trí trắc phi cũng phải có người, người ngoài dù sao cũng không bằng người mình.
Nhưng, hôm nay lão phu nhân nói lời này hình như có sắp xếp khác, lòng của Vân Phượng Kiều không khỏi nguội lạnh.
"Đúng rồi, con vừa nói Nhạc Nhi cười với Tuệ Nhi?" Úy lão phu nhân đột nhiên hỏi.
Vân Phượng Kiều ngẩng đầu: "Dạ, chính miệng Tuệ muội muội nói với con."
Úy lão phu nhân gật đầu, đáy mắt thoáng qua ánh sáng u ám.
"Ta biết rồi, đi, ta ra ngoài dùng cơm tối."
"Vâng" Vân Phượng Kiều ngoan ngoãn đỡ phu nhân đứng dậy.
——
Bên này, Úy Tuệ cơm no rượu say, tùy tiện rửa mặt xong lên giường làm tổ, nằm sấp trong chăn, sung sướиɠ xem “Đỗ Nhị Nương ngoại truyện”.
Nhìn đến chỗ Đỗ Mị Nương ở trong dạ yến của Liễu Sanh, lúc nửa tỉnh nửa say thì không cẩn thận ngã vào trong lòng Liễu Sanh, thế nhưng Liễu Sanh chỉ ngồi im mà trong lòng không loạn….
Trong đầu Úy Tuệ không khỏi nhớ tới tình cảnh ban ngày, một nhà ba người ăn hoành thánh trong quán nhỏ, nàng tự mình ăn, Thượng Quan Tễ Nguyệt lại đút từng miếng từng miếng cho Úy Vân Nhạc, nàng nhìn mà hâʍ ɦộ lại ghen tị.
Lúc đó, nàng rất muốn thế chỗ của Úy Vân Nhạc.
Hành động nhanh hơn đầu óc, vậy mà nàng lại kích động, chen đến bên người Thượng Quan Tễ Nguyệt, đưa cái bát trong tay mình lên phía trước, vọng tưởng (mơ mộng hão huyền) để cho hắn đút mình.
Nhưng không ngờ Thượng Quan Tễ Nguyệt không chú ý, khuỷu tay đυ.ng phải cái bát, khiến bát hoành thánh còn có canh nóng cùng nhau rơi xuống quần của hắn.
Nói chính xác là đáy quần…
Lúc ấy Úy Tuệ không nhìn kỹ, chỉ vì làm dơ quần của hắn mà ân hận, vội vàng ngổi xổm xuống, tay nhỏ lau xoa lộn xộn trên quần hắn.
Một cục thịt to, sau đó từ từ trở nên cứng rắn, khiến nàng hiếu kỳ thật lâu. (Sặc)
Mãi đến khi một đôi tay thon dài đẹp đẽ bắt lấy tay nhỏ đang xoa loạn của nàng, nàng mới ngẩng đầu, thấy rõ ràng khuôn mặt vô cùng không được tự nhiên của hắn, còn có ánh mắt không yên.
Nàng không khỏi lại cúi đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới hậu tri hậu giác biết vừa rồi mình vừa lau vừa xoa chỗ nào rồi.
Nàng vẫn còn nhớ, lúc ấy trong lòng cực kỳ luống cuống, chỉ muốn giải thích, nhưng thật không ngờ, vừa mở miệng nhưng lại nhe răng cười: "Hắc, cái gì ta cũng không sờ được."
Nàng nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Thượng Quan Tễ Nguyệt co quắp.
Mồ hôi rơi tí tách, Úy Tuệ nghĩ đến gương mặt tuấn tú co giật của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nóng hừng hực, vội vàng kéo chăn che đầu, nằm sấp trên gối cười hắc hắc.
Ài, cười xong rồi, lại đưa tay ra, suy nghĩ cẩn thận, lại cảm thấy hết sức đáng tiếc.
Lúc ấy quá hoảng loạn, nàng hoàn toàn không nhỡ rõ cảm giác sờ lên.
Hắc hắc, lưu manh quá.
Thôi, dù sao, đã xác định người nam nhân này rồi, sớm sờ muộn sờ đều là sờ, sao nàng không thể sử dụng quyền hạn của mình trước thời gian chứ!
(Edit chương này mà buồn cười, Tuệ tỷ đúng lưu manh, haha)