Chương 51: Nghi ngờ
Mặc dù đáng tiếc vì sát thủ tỷ tỷ không thể nghe được hành động vĩ đại của mình, chỉ là, đối với lời của nàng, Úy Tuệ không dám lười biếng.
Sáng sớm ngày hôm sau ngay cả cơm cũng không ăn, một nha hoàn cũng không mang, Úy Tuệ chạy thẳng tới chỗ của Công chúa mẫu thân.
Công chúa mẫu thân còn chưa thức, chắc là trải qua chuyện ngày hôm qua, vốn nàng rất tốt lại giống như bệnh thêm một tầng.
Úy Tuệ nhìn sắc mặt nàng tiều tụy, mắt sưng tấy, xem ra hôm qua sau khi mình đi nàng đã khóc.
Trong lòng thở dài, nhưng trên mặt Úy Tuệ cũng không lộ ra nửa phần, cười hắc hắc tiến đến đầu giường: "Nương, trong ngày thường còn nói con, sao hôm nay mẹ cũng ngủ nướng rồi vậy? Tới giờ dùng điểm tâm rồi cũng không thấy thức dậy."
Nói xong, nàng cầm y phục trên bình phong: "Thức dậy đi, nương, bồi con ăn chút điểm tâm nào."
"Con vẫn chưa ăn sao?" Giọng nói của Tiêu Minh Ca có chút khàn, nhưng ánh mắt tràn đầy từ ái, trải qua chuyện hôm qua, thái độ của nàng với nữ nhi này hoàn toàn thay đổi.
Giống như Trương ma ma nói, mẹ con chính là mẹ con, Nhị tiểu thư là miếng thịt rơi xuống từ trên người nàng, người ngoài lừa gạt không được, mặc dù tạm thời Nhị tiểu thư không nghe lời, nhưng thời gian dài, nàng sẽ phân biệt rõ thân sơ trong ngoài, tất nhiên sẽ trở lại bên cạnh người mẹ ruột là nàng.
Rốt cuộc nàng đợi được ngày này rồi.
Chỉ là, tối hôm qua đang xúc động, lại nghe nói Úy Tuệ đánh Úy Minh Châu, lão phu nhân cũng bị đập trúng, mặc dù không phải Úy Tuệ gây nên, nhưng suy cho cùng cũng bởi vì nàng.
Tiêu Minh Ca lo lắng cả đêm, lão bà kia không phải người lương thiện, Tuệ Nhi là nha đầu có tâm tư đơn thuần, sao có thể là đối thủ của bà ta chứ?
"Tuệ Nhi, mẹ nghe nói hôm qua con đánh Tam tiểu thư…"
"Mẹ, chuyện này à, hắc hắc." Vốn Úy Tuệ muốn kể lại một lần nữa, nhưng vừa thấy Công chúa mẫu thân như vậy, sợ nàng lo lắng nên nói qua loa: "Cũng không có chuyện gì, đúng rồi, hôm qua tổ mẫu nói để cho phụ thân tới đây xin lỗi mẹ, có tới chưa?"
Tiêu Minh Ca lắc đầu, chuyện này nàng cũng nghe nói, làm phiền nữ nhi suy nghĩ cho mình, chỉ vì tấm lòng của nàng (UT), cái khác nàng sẽ không so đo.
"Không chừng lát nữa sẽ tới." Úy Tuệ cười hắc hắc, làm bộ không thèm để ý hỏi: "Nương, cái kia, có phải ngày sinh của con là ngày âm tháng âm năm âm không?"
"A." Tiêu Minh Ca kinh hãi, trong phút chốc sắc mặt thay đổi liên tục.
Úy Tuệ ngạc nhiên, sao vậy? Câu hỏi của mình không ổn? Hay là ngày sinh này có vấn đề? Ngày âm tháng âm năm âm, nghe qua rất là âm âm u u nha.
Vậy, làm sao sát thủ tỷ tỷ biết được?
Lúc này Úy Tuệ mới hậu tri hậu giác* nghĩ tới điều này.
*Người khác biết rồi mà mình không phát hiện ra, sau đó mới nhận thấy.
"Cái này. Không phải." Tiêu Minh Ca thật vất vả ổn định tinh thần, sau đó trầm giọng phủ nhận.
"A…." Không phải thì không phải, nghiêm túc như vậy?
Úy Tuệ cũng không hỏi tiếp, đỡ Công chúa mẫu thân ngồi dậy, sau đó gọi Trương ma ma tới hầu hạ mẫu thân mặc y phục, tự mình đến gian ngoài ngồi chờ, vừa uống trà vừa suy nghĩ đến phản ứng vừa rồi của Tiêu Minh Ca, nói đến ngày sinh có thể sợ đến mặt mũi trắng bệch? Trong này nhất định có quỷ.
"Nương, con đi ra ngoài một chút, lát nữa trở về bồi mẹ ăn cơm, chờ con nha…" Kêu một tiếng về phía phòng sau đó Úy Tuệ chạy ra ngoài.
Nàng chạy quá nhanh, vừa chạy ra khỏi cửa viện thình lình đυ.ng vào bức tường thịt, mặt mũi đều nhăn thành một cục, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
"Người nào vậy? Đi đường không có mắt." Úy Tuệ tức giận ôm cái mũi, đỏ mắt hỏi.
Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười lạnh không đứng đắn: "Hắc, ngược lại ngươi đi đường lại mọc thêm mắt, đường rộng như vậy lại muốn đυ.ng vào ngực của gia."
Giọng nói này có mấy phần quen thuộc, đột nhiên Úy Tuệ ngẩng đầu, trong nháy mắt rơi vào trong đôi mắt phượng hẹp dài, sâu sắc như suối mà lại mang theo một tầng kín đáo bức người.
"Ơ, là nha đầu ngươi?" Hình như Úy Vân Kiệt cũng không ngờ được là muội muội của mình, môi mỏng khêu gợi hơi giương lên, lộ ra nụ cười châm biếm: "Đến xem mẫu thân?"
"Ừ." Úy Tuệ bịt mũi gật đầu, giống như tán gẫu chuyện nhà: "Huynh cũng vậy à? Nương vừa mới thức, huynh vào đi thôi."
"Ồ." Úy Vân Kiệt hừ nhẹ một tiếng, vượt qua nàng, trực tiếp đi vào trong.
Dáng người của hắn cao lớn, trường thân Như Ngọc, tư thái đi đường vững vàng mà tự nhiên, có một loại mị hoặc câu nhân.
Ngay cả bóng lưng cũng có thể câu hồn như vậy, rõ là… Úy Tuệ lắc đầu khen ngợi, đáng tiếc là ca ca ruột của mình, nếu không thì không có việc gì YY cũng được, hắc hắc. (Tỷ YY tự nhiên đi)
Nhưng đột nhiên nàng thả tay xuống, đúng lúc muốn rời đi, một hương thơm kỳ lạ khiến cho tâm trạng của nàng cứng lại.
Nàng có thể kết luận, mùi thơm này đến từ trên người Úy Vân Kiệt, chỉ là, vừa rồi, cái mũi va chạm quá đau, nàng không tập trung chú ý.
Nhưng trời sanh khứu giác của nàng nhạy bén hơn so với người thường, mùi vị ngửi qua một lần thì sẽ không quên.
Nàng dám cam đoan, nhất định đã ngửi qua mùi thơm này ở chỗ nào đó, nhưng ở chỗ nào đây? Làm thế nào cũng nghĩ không ra. (Ở đâu đây, mọi người đoán được không?)
Càng không nghĩ ra, nàng càng không nhịn được mà suy nghĩ.
Cho đến khi đến viện của Úy Như Tuyết, nàng vẫn mang bộ dáng như có điều suy nghĩ.
Sau cùng, đầu vai bị người vỗ, nàng sợ đưa tay ra đỡ theo bản năng, lại bị người chặn lại giữa không trung.
"A, phản ứng không tệ, nhưng mà ra tay quá chậm." Úy Như Tuyết buông cổ tay mảnh khảnh của nàng ra, cười nói.
Vừa thấy là nàng, Úy Tuệ cười: "Tỷ, sao tỷ lại ở chỗ này?"
"Đây là viện của ta, ta không thể ở chỗ này?" Úy Như Tuyết thả thanh kiếm trong tay xuống, đi đến mép bàn, tự mình rót ly trà uống.
Úy Tuệ nhìn xung quanh một vòng, lúc này mới buồn cười: "A, ta hồ đồ, ha ha."
"Nghĩ gì thế? Giống như mất hồn?" Úy Như Tuyết để chén xuống, quay đầu lại cười liếc nàng.
Nàng không phát hiện, từ sau khi gặp được Úy Tuệ, ý cười trên mặt nàng càng ngày càng nhiều.
"Thật kỳ quái." Úy Tuệ kể lại chuyện vừa rồi ngửi được mùi thơm từ trên người Úy Vân Kiệt, đây là lần thứ hai nàng thấy Úy Vân Kiệt, lần đầu tiên là trong phòng ngủ của hắn, lúc đó hắn đang tắm, trong nhà kia trừ mùi thơm ra còn có mùi máu tươi, mùi vị cổ quái, không giống với mùi hiện tại.
Cho nên nói, hôm nay là lần đầu tiên nàng ngửi được mùi này, nhưng rõ ràng nàng có ký ức.
Chẳng lẽ ở hiện đại? Úy Tuệ cũng có chút hồ đồ rồi.
Úy Như Tuyết nghe nói, đáy mắt tuôn ra ánh sáng u ám, nhưng lại bình tĩnh cười: "Ta còn cho là vì cái gì, thì ra là buồn phiền vì mỹ nam, không bằng tự mình đi hỏi thử"
"Ta mới không đi, tỷ có biết hắn cũng không phải là ca ca ruột của ta mà là của nguyên chủ. Ta đối với hắn một chút tình huynh muội cũng không có. Mỹ nam như thế mà để cho ta ở bên cạnh hắn, ta sẽ tà ác." Úy Tuệ hạ giọng, tới trước mặt Úy Như Tuyết nhỏ giọng cười nói.
Úy Như Tuyết liếc nàng một cái: "Có đáp án?"
"Hả? À." Úy Tuệ phản ứng kịp: "Có, mẹ ta nói không phải."
"Hả?" Úy Như Tuyết xiết chặt đôi mày thanh tú, mắt lộ ra nghi ngờ.
Chỉ là, rất nhanh Úy Tuệ miêu tả lại phản ứng của Công chúa Minh Ca, cuối cùng nói: "Cho nên, nói không chừng ngày sinh của ta là ngày đó."
"Ừ." Úy Như Tuyết chỉ gật đầu, cũng không cho ý kiến chính xác, chỉ nói: "Ta biết rồi."
"Được, tỷ biết là được, vậy ta trở về bồi nương ăn điểm tâm." Biết nếu nha đầu này không muốn nói, coi như có cạy miệng của nàng cũng vô dụng, Úy Tuệ chỉ đành chịu đựng nghi ngờ trong lòng, lưu luyến không rời rời khỏi, đi tới cửa viện, đột nhiên quay đầu: "Tỷ, tỷ ăn điểm tâm chưa? Nếu chưa thì phải nhớ ăn đó. Dùng bữa đầy đủ, thân thể mới có thể khỏe mạnh."
"Ừ." Úy Như Tuyết giống như không để ý đáp lại, khóe môi cũng không tự giác nâng lên độ cong đẹp mắt.
Đợi Úy Tuệ đi xa, nàng quay người kêu nha hoàn: "Chuẩn bị cơm."