Chương 47: Phản đòn
Vẻ mặt Úy lão phu nhân không mấy run rẩy, giọng nói trầm thấp, không giận tự uy: "Tuệ Nhi, tổ mẫu mới nghe nói, buổi sáng con liên tục đánh phụ thân con?"
Này, không phải chứ? Thật sự nam nhân cặn bã Úy Thiên Phong kia đến cáo trạng với lão bà này rồi hả?
Đáy lòng Úy Tuệ khinh bỉ Úy Thiên Phong cả trăm lần, mới cười hỏi: "Tổ mẫu nghe ai nói? Cha ta sao? Hắc."
"Chuyện này còn cần cha con nói sao? Trong viện kia ầm ĩ lớn như vậy, tổ mẫu muốn không biết cũng không được." Sắc mặt Úy lão phu nhân không tốt thở dài, nhưng lời nói như bình thường này của bà ta lại làm cho Úy Tuệ nhạy cảm nảy sinh ra một suy nghĩ.
Lẽ ra nếu không phải Úy Thiên Phong chủ động nói ra chuyện này, cũng không nên truyền ra khỏi viện đó chứ.
Công chúa mẫu thân đã sớm kêu Trương ma ma dặn dò những hạ nhân kia, chuyện hôm nay một chữ cũng không được truyền đi, nếu không thì phải bị phạt.
Đầu tiên, nàng cũng không thèm để ý, lại vẫn không tim không phổi nói không sợ chuyện này nháo lớn.
Nhưng Công chúa mẫu thân nghiêm khắc dạy nàng.
Điêu ngoa tùy hứng, bao cỏ vô năng đều có thể nhịn, nhưng cào đánh phụ thân ruột đó là bất hiếu, mặc kệ ở thời đại nào, mặc kệ ai đúng ai sai, kết quả cũng sẽ là con cái không đúng, nếu truyền ra, chẳng những danh dự của nàng sẽ bị hủy hết, chỉ sợ còn có thể rước lấy kiện cáo.
Đây là một thời đại chủ trương hiếu đạo, không cho phép chuyện như vậy phát sinh, nếu không, nha đầu Úy Tuệ này, về sau đừng nói là ngang ngược trong nhà, ngay cả đi ra ngoài, không bị dân chúng lấy gạch đập chết, cũng bị nước bọt của người khác dìm chết.
Lúc này Úy Tuệ nghĩ lại mà sợ, cảm thấy vẫn là mẫu thân đáng tin cậy.
Nhưng Úy Thiên Phong chưa nói, hạ nhân bên mẫu thân đều đã bị cảnh cáo, dĩ nhiên cũng sẽ không nói bừa.
Nhưng Úy lão phu nhân vẫn biết.
Như vậy, đáp án chỉ có một, Công chúa mẫu thân bên kia có người của lão phu nhân bên này.
Thấy Úy Tuệ cúi đầu không nói, Úy lão phu nhân còn tưởng rằng nàng sợ, cũng dứt khoát ngậm miệng không nói, kiên nhẫn chờ nàng nhận sai, chờ nàng nhận lỗi với mình.
Nhưng Úy Minh Châu không có kiên nhẫn như lão phu nhân, biết Úy Tuệ làm chuyện sai lầm, tổ mẫu tức giận, nàng vui sướиɠ khi người gặp họa.
"Ai, chuyện này là thật sao? Nhị tỷ tỷ, sao ngươi có thể làm như vậy? Ngay cả phụ thân ruột cũng dám đánh, đây là chuyện cầm thú cũng không làm. Theo luật pháp nói, là phạm vào… Tội gì nhỉ?"
"Tội bất hiếu." Vân Phượng Kiều nhắc nhở.
"Đúng, tội bất hiếu, làm không tốt phải cạo đầu, đến am ni cô tu hành, nghiêm trọng hơn thì phải nhốt vào l*иg heo." Úy Minh Châu đắc ý nói xong, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Úy Tuệ, chỉ mong sao hiện tại để cho tội danh của nàng ta thành lập, kéo nàng ta vào trong l*иg heo mới tốt.
Phi, ngươi mới cạo đầu làm ni cô, ngươi mới vào l*иg heo đấy.
Trong lòng Úy Tuệ tức giận mắng, đầu vẫn cúi xuống thật thấp, rụtt bàn tay nhỏ vào trong tay áo, mạnh mẽ tàn nhẫn nhéo thịt trên cổ tay, cuối cùng trong nháy mắt do đau mà nước mắt chảy ra, rơi xuống tí tách tí tách.
"Hu hu" Sợ mọi người không biết mình đang khóc, Úy Tuệ dứt khoát nức nở hai tiếng.
Úy Minh Châu nhìn, trong lòng kêu một tiếng sảng khoái, hắc hắc, Úy Tuệ ơi Úy Tuệ, ngươi cũng có hôm nay, biết sợ rồi sao? Sợ cũng vô dụng, dìm l*иg heo để cho ngươi cả đời đừng hòng xoay người.
Trái lại Vân Phượng Kiều tốt bụng: "Tuệ muội muội, sao ngươi lại khóc?"
Dường như lúc này Úy lão phu nhân mới biết Úy Tuệ đang khóc, vừa cúi đầu nhìn thấy nước mắt của nàng giống như hạt châu bị đứt dây, bất đắc dĩ thở dài, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng vào trong lòng bàn tay của mình.
"Hài tử này, lúc này một mới hối hận khóc, vì sao lúc sáng con lại ra tay ác độc với phụ thân con như vậy? Đó là phụ thân ruột của con mà. Con vạn lần không nên bị người xúi giục mà đánh hắn chứ. Lần này tốt rồi, phạm vào tội bất hiếu. May mà tổ mẫu đúng lúc đè việc này xuống, nếu không còn không biết nháo thành cái dạng gì nữa."
Úy lão phu nhân nói một câu rồi thở dài một hơi, cũng xem như tận tình khuyên bảo.
Nhưng Úy Tuệ nghe xong, trong lòng chỉ có cười lạnh, trên mặt lại càng khóc ác hơn, thật vất vả mới rớt nước mắt, cũng không thể dễ dàng thu lại, phải khiến cho nó có chút tác dụng mới tốt. (mấy nàng ghi nhớ điều này nhé, khóc cũng phải khóc cho đáng, nước mắt cũng có tác dụng của nó =)))
Vẫn không thấy Úy Tuệ nói chuyện, đáy lòng Úy lão phu nhân cũng dần dần nắm chắc, tiếp theo tận tình khuyên bảo.
"Dĩ nhiên, con là hài tử, không biết nặng nhẹ, nhưng mẹ ruột của con thì không phải, nàng ta còn là Công chúa, cái gì mà không biết chứ, nhưng lại mặc kệ con, mặc cho con làm loại chuyện ác này. Con nói nếu thực sự nháo ra ngoài, con có mệnh hệ gì, con bảo phụ thân làm sao chịu nổi, bảo về sau tổ mẫu sống thế nào đây? Mấy năm nay, tổ mẫu thương yêu nhất là nha đầu con đó."
Nói xong, Úy lão phu nhân lại giống như nản lòng nhỏ vài giọt lệ, nha hoàn bên cạnh vội đưa khăn tới.
Úy lão phu nhân nhận khăn, nhưng vẫn chưa lau nước mắt, lại muốn nói gì, lúc này, Úy Tuệ mang theo tính tình bộc trực của phụ mẫu ở hiện đại, rốt cuộc nhịn không được, há miệng, oa một tiếng khóc rống lên.
Mọi người bất ngờ không đề phòng, không kịp phản ứng.
Nào có tiểu thư khuê các khóc lóc bất nhã như vậy chứ?
Úy Tuệ cũng không để ý, cứ tung tăng gào khóc một lúc lâu, khiến lỗ tai của Úy lão phu nhân sắp chịu không nổi, chỉ đành phải an ủi: "Được rồi, Tuệ Nhi, không có việc gì, có tổ mẫu ở đây, không có việc gì."
"Có việc." Đột nhiên Úy Tuệ dùng tay áo lau nước mắt, hai mắt sáng rực, hét lớn một tiếng.
"Hả?" Mọi người hoảng sợ.
Úy Tuệ vừa thút tha thút thít vừa tức giận nói: "Là kẻ nào lắm miệng ở bên cạnh tổ mẫu nói bậy. Làm tổn hại thanh danh của tôn nữ cũng thôi, còn nói cha ta yếu đuối vô năng như vậy. Các ngươi không nghĩ một chút, cha ta là loại người sẽ để mặc con nhóc như ta khi dễ cào đánh hay sao? Nếu hắn là người như vậy, xứng làm gia chủ của một đại gia tộc như Úy gia sao?"
"..." Mọi người trợn mắt, hơn nữa Úy lão phu nhân lại không nghĩ tới Úy Tuệ sẽ phản công như vậy, ấp úng hỏi: "Vậy rốt cuộc là sao? Con thật sự không có đánh phụ thân của con?"
"Đánh." Úy Tuệ buồn bực quát, vừa lôi kéo giày vò Úy lão phu nhân, khóc lóc kêu gào,
chơi xấu: "Tổ mẫu, còn nhớ rõ lúc trước người tặng roi cho con không?"
Một câu nhắc nhở Úy lão phu nhân, hôm nay trở về thấy Úy Tuệ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, lúc này mới tỉnh ngộ là cây roi vẫn quấn trên eo của nàng.
"Đúng rồi, coi của con?"
"Trước đừng nói roi, tổ mẫu, người có nhớ, lúc trước người đưa cây roi cho tôn nữ đã nói những gì. Tổ mẫu, người nói, tôn nữ là cành vàng lá ngọc, là người mà người nâng niu trong lòng bàn tay, muốn làm cái gì thì làm cái đó, trên đời này nếu có người khiến trong lòng tôn nữ không thoải mái, thì kêu tôn nữ lấy roi này quất chết hắn." Úy Tuệ nhìn ánh mắt của Úy lão phu nhân, thuật lại lời Đào Nhi đã từng nói với nàng.
Không biết vì sao, Úy lão phu nhân đã từng thản nhiên cỡ nào, giờ phút này, đối mặt với ánh mắt trong suốt sáng long lanh của Úy Tuệ, không khỏi chột dạ.
Lời như thế, thường là tiểu hài tử nghe xong đều sẽ cảm thấy là lời hay, thậm chí sẽ cảm động tổ mẫu yêu thương mình đến tận xương tủy.
Nhưng, người hơi trải qua chuyện đời sẽ biết được, đây không phải thật lòng yêu thương tôn nữ, rõ ràng là dung túng tôn nữ gây tai họa thôi.
Nếu trêu chọc người bình thường thì cũng thôi, gặp người hung ác ngoan độc, hoặc là càng giàu có quyền thế hơn Úy gia, Úy Tuệ như vậy, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.
Nhưng những lời này, Úy lão phu nhân chỉ từng nói cho một mình Úy Tuệ nghe, ở trước mặt người ngoài, vĩnh viễn bà đều là tổ mẫu từ ái.
Nhưng không ngờ hôm nay Úy Tuệ nói ra trước mặt mọi người, khiến Úy lão phu nhân xấu hổ không thôi, trong chốc lát nhận cũng không được mà không nhận cũng không xong.
May mà, không có nhiều nha đầu bà vυ" trong phòng này lắm, lại nói Úy Minh Châu và Vân Phượng Kiều đều là người của bà, cũng không sợ người ngoài biết được.