Chương 40: Bình an
Dọc theo đường đi, cái miệng nhỏ nhắn của Úy Tuệ chưa từng nghỉ ngơi, lải nhải giống như không biết mệt.
Dù sao nói chuyện không cần bỏ tiền, còn có một người nghe sẽ không nói chen vào, nàng rất đắc ý, từ mỹ thực đến mỹ nam, rồi đến kiếp sống bi thảm hai mươi lăm năm của nàng, thế mà không gặp được một nam nhân vừa ý, bực mình, cuối cùng lại trở về với mỹ thực.
Nói đến cực kỳ vui vẻ.
Úy Như Tuyết ngầm tổng kết giúp nàng, cả đời nha đầu này chỉ có hai mục đích, mỹ thực và mỹ nam, so sánh hai cái này với nhau, hình như sức nặng của mỹ thực lớn hơn một chút.
Chỉ là, có nha đầu kia ồn ào, đoạn đường buổi tối cũng không còn buồn tẻ.
Trời gần sáng, cuối cùng hai tỷ muội cũng bình an về tới Úy phủ.
Chỉ là, lúc này Úy phủ im ắng, chỉ trừ bỏ viện của Úy Tuệ.
Trong phòng Úy Tuệ còn đốt đèn, bốn đại nha hoàn đang bận bịu tranh cãi về việc có nên nói cho Công chúa Minh Ca biết hay không, trong đó còn kèm theo Thọ Nhi trách cứ Đào Nhi vô dụng, Đào Nhi uất ức khóc nói, nếu tiểu thư xảy ra chuyện không may, nàng cũng không sống nổi nữa.
Sau đó, lại xuất hiện một giọng nói của nam nhân, hình như bị mấy nữ nhân này ầm ĩ không chịu nổi nữa, quát một tiếng: "Câm miệng hết cho ta, nghe Bổn vương. Thân thể của phu nhân các ngươi không khỏe, lỡ như nghe được tin tức đó không chịu nổi lại càng thêm phiền. Như vậy, các ngươi tìm Thượng Quan quản gia tới, để cho hắn thầm phái người tìm xem. Bên này Bổn vương cũng sẽ nghĩ hết tất cả biện pháp cứu người. Về phần mấy người các ngươi, cũng không được đi, ở nhà chờ, ngộ nhỡ tiểu thư các ngươi trở lại thì --"
Cho tới lúc này, Tiêu Diễm vẫn cảm thấy lời nói của Quân Phi Sắc có thể tin mấy phần, một người cơ trí như Tuệ muội muội, tuyệt đối sẽ không có chuyện gì, hiện trường không có thi thể của nàng chính là chứng minh tốt nhất.
"Thật sự, tiểu thư có thể trở về sao?" Đào Nhi nâng ánh mắt khóc sưng đỏ lên, tội nghiệp nhìn Tiêu Diễm.
Trong miệng Tiêu Diễm đắng chát, vừa định gật đầu, cửa bị một đạp đá văng.
Úy Như Tuyết cõng Úy Tuệ tiến vào.
Ơ... Mọi người mở to hai mắt nhìn hai tỷ muội này, tức thì có loại ảo giác trời đất quay cuồng.
"Này, ta đã trở về, có vui hay không? Có ngạc nhiên hay không?" Nhìn bộ dạng ngu ngốc của mấy người, Úy Tuệ nằm trên lưng Úy Như Tuyết đùa dai, hoa chân múa tay giả bộ đáng yêu, muốn làm dịu không khí bi thương trong phòng.
Nào biết, đầu nàng quá hưng phấn, hoàn toàn quên mất tính tình bất định quái đản của sát thủ tỷ tỷ.
Nàng vừa dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn của Úy Như Tuyết lạnh lẽo, nhẹ buông tay, khiến cho nàng ngã từ trên lưng xuống đất, cái mông chạm đất.
"Ai nha, tiểu thư." Lúc này mấy nha hoàn mới giống như được giải trừ ma pháp, gần như là nhào tới.
"Ngươi làm gì vậy? Sao lại ném ngã tiểu thư chúng ta." Đào Nhi tức giận nhìn chằm chằm Úy Như Tuyết, chính nàng ta ném tiểu thư vào trên người thích khách, thật đáng ghét.
Úy Như Tuyết cũng chưa từng nhìn nàng, chỉ nhàn nhạt nhìn Úy Tuệ một cái, thấy nàng được nha hoàn dìu, nhếch miệng cười ngây ngô nói không có việc gì thì xoay người đi ra ngoài, chỉ để lại cho mọi người bóng lưng lạnh lùng.
"Hừ, cứ đi như thế? Còn chưa nói rõ ràng mọi chuyện đấy." Đào Nhi nhìn bóng lưng của nàng, không vui lẩm bẩm.
Úy Tuệ cũng quấn chăn chạy theo đến cửa: "Tỷ, tỷ gấp gáp như vậy làm gì? Buổi tối ngủ ở chỗ của ta này.”
Rất không dễ dàng gặp được một tỷ muội tốt ở hiện đại, nàng còn có rất nhiều lời muốn tâm sự với nàng ấy đấy.
Ai ngờ, Úy Như Tuyết vừa nghe lời ấy, bước chân tức thì sinh ra gió, trong chớp mắt đã biến mất. (haha)
Úy Tuệ nháy mắt, kinh ngạc hồi lâu, sát thủ tỷ tỷ ghét bỏ mình sao? Hay là… Vì sao, nhìn bóng lưng rời đi của nàng lại thê lương như vậy.
Nhưng không chờ nàng cảm khái, Tiêu Diễm và mấy nha hoàn đã sớm vây nàng lại hỏi han, làm cho nàng dở khóc dở cười, chỉ đành phải hơi vén góc chăn, đá đá chân nhỏ trần trụi.
"Các cô nương, mau mau lấy giày mang vào, lạnh muốn chết."
Lúc này mấy nha hoàn mới thành người đáng tin cậy, lấy giày lấy giày, nấu nước nấu nước, làm cơm làm cơm.
Tiêu Diễm là một đại nam nhân, sẽ không hầu hạ người, nhất là vừa mới nhìn thấy bàn chân trần xinh xắn tinh xảo của Úy Tuệ lộ ra, mặt nóng hổi, bình thường thích nhất nhìn Tuệ muội muội, lúc này thậm chí ngay cả đuôi mắt cũng không dám đảo, chột dạ lại khổ sở, chỉ ngây ngốc đứng một bên, không có ý muốn rời đi.
"Rót ly nước." Úy Tuệ tắm rửa qua loa, đổi xiêm y sạch sẽ, bởi vì sợ lạnh nên vẫn quấn chăn đi ra, nhìn thấy Tiêu Diễm dựa vào mép bàn, thuận miệng phân phó Đào Nhi đi theo ra ngoài.
Nào biết Tiêu Diễm nghe nói thế, “A…” một tiếng, vội cầm chén rót nước cho nàng, lúc đưa cho nàng thì ánh mắt nhìn mặt nàng, lại chợt cúi đầu thấp xuống.
"Sao vậy?" Úy Tuệ nhận nước, tò mò nhìn hắn.
Tiêu Diễm đỏ mặt tía tai, lầm bầm: "Tuệ muội muội uống nước."
"Ừ, huynh uống không?" Úy Tuệ ngồi xuống, uống một hớp, lại hỏi hắn.
Tiêu Diễm lắc đầu, nhưng thấy nàng đưa chén tới, lập tức đưa tay nhận lấy, hơi ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch số nước còn sót lại trong chén của Úy Tuệ.
Úy Tuệ trợn mắt há mồm nhìn, nàng vốn là giơ cái chén muốn nói, nước này lạnh, muốn Đào Nhi cho đổi nước nóng, ai ngờ kẻ ngốc này lại hiểu sai ý.
Đào Nhi mặt không đổi sắc nhận ly không trong tay Tiêu Diễm, lại rót một chén khác cho Úy Tuệ, trong nháy mắt cúi đầu, nhịn không được cười hì hì.
Không lâu sau, hai người Điểm Nhi và Hỉ Nhi làm một bàn rượu và thức ăn, bưng lên.
"Tiểu thư, người mau nếm thử, đều là ngày thường người thích ăn." Thọ Nhi cầm bát đũa, ân cần thay nàng chia thức ăn.
Một bàn đồ ăn này có mặn có chay, sắc hương vị đều đủ, vừa mới ra lò, nóng hổi lại còn tỏa ra mùi thơm, thật sự đánh thức con sâu thèm ăn trong bụng.
Úy Tuệ nghe bụng rất không có tiền đồ kêu ọt ọt, nhưng nàng vẫn chống lại hấp dẫn, không có ăn trước, mà để cho Đào Nhi phân ra mỗi thứ một nửa, nhân lúc còn nóng đưa cho Úy Như Tuyết.
Đào Nhi vốn không muốn, nàng còn nhớ Úy Như Tuyết đã đẩy tiểu thư về phía kẻ thù.
"Nha đầu chết tiệt kia, hôm nay nếu không có tỷ tỷ, tiểu thư nhà ngươi có thể không trở về được." Úy Tuệ liếc nàng, sau đó, tự mình lấy đĩa cá chép chua ngọt đặt vào trong hộp đựng thức ăn.
"Tiểu thư, con cá này nấu rất cực khổ." Điềm Nhi có chút không nỡ.
"Tỷ tỷ gầy như vậy, cần phải bồi bổ ." Trong chốc lát món ăn trên bàn ít đi hơn phân nửa, mà hai hộp đựng thức ăn lớn thì đầy ắp, Úy Tuệ hài lòng, cười đưa mấy thứ này cho Đào Nhi và Hỉ Nhi.
"Phải đích thân đưa đến tận tay tỷ tỷ, biết không? Cũng không thể để cho những người trong viện của tỷ ấy nhận thay."
Mặc dù nàng biết, Úy Như Tuyết sớm sửa trị những hạ nhân đó cho ngoan ngoãn, nhưng chỉ sợ trên mặt chịu thua, trong lòng không phục.
Trời còn chưa sáng, mặc dù những hạ nhân kia nhận được đồ, không nói cho Úy Như Tuyết, trở về lại tự mình ăn hết, họ không nói, người khác cũng không biết.
Hắc hắc, Úy Tuệ rất đắc ý tâm tư cẩn thận tỉ mỉ của mình, thấy hai nha hoàn đi, nàng vẫn chưa yên tâm bồi thêm một câu: "Một lát tự tay giao cho tỷ tỷ, nhìn nàng ăn xong mới có thể trở về đó..."
Chờ hai người Đào Nhi đi xa, lúc này Úy Tuệ mới “oa” một tiếng, trực tiếp đứng, cầm đũa lên gắp một miếng thịt lớn nhét vào trong miệng.
Mẹ ơi, nàng đói bụng lắm rồi. Mà lúc đó, Úy Như Tuyết cũng trở về viện của mình, vắng lặng không một tiếng động, sợ là mấy người hạ nhân kia của nàng đang ngủ say sưa, dĩ nhiên sẽ không chú ý chủ tử là nàng cả ngày không có ở nhà, chỉ sợ nếu họ biết nàng xảy ra chuyện, vui mừng còn không kịp đấy chứ.
Cười lạnh, Úy Như Tuyết trở lại phòng mình, cũng không nấu nước nóng, chỉ dùng chút nước lạnh rửa mặt chải đầu, đổi xiêm y sạch sẽ xong chuẩn bị ngủ.
Lúc này, hai người Đào Nhi và Hỉ Nhi tới, còn mang theo thức ăn nóng hổi.
Trong phòng, Úy Như Tuyết không tính mở cửa, chỉ nói: "Cám ơn ý tốt của tiểu thư các ngươi, ta không đói bụng, mang về đi."
Đào nhi vội nói: "Tiểu thư nói, Đại tiểu thư gầy, cần bồi bổ, còn nói, phải giao mấy món ăn này vào trong tay của người, nhìn người ăn, hai nô tỳ mới có thể trở về."
Trong phòng, Úy Như Tuyết ngồi ở đầu giường nghe nói, thật lâu chưa lên tiếng trả lời, chỉ hơi nghiêng đầu, xuyên qua cửa sổ mở toang, nghiêng nhìn bầu trời xanh trắng, cơn gió lạnh thổi vào, nàng lại không cảm thấy lạnh.
"Đại tiểu thư." Ngoài cửa, hai người Đào Nhi thấy không có động tĩnh có chút nóng nảy.
"Để ngoài cửa đi, lát ta ra lấy."