Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên

7.07/10 trên tổng số 14 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: Nàng Lười Hỏi thế gian tình là gì, chỉ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Nàng là cực phẩm nữ phụ khiến người ta hận thấu xương, người mắng hỗn thế ma nữ, không xinh đẹp, lòng dạ rắn rết. Hắn là …
Xem Thêm

Chương 30: Tụ tập
Mới có mấy ngày không gặp, Úy Như Tuyết thay đổi rất lớn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn mượt mà, ngọt ngào, vóc người cũng cao hơn, cả người nàng mặc y phục màu đỏ lại có khí chất lãnh diễm nói không nên lời, cho dù ngũ quan không phải rất đẹp, nhưng thần thái phấn chấn vẫn cực kì hấp dẫn người khác.

Ngay cả Diêu Ngữ Dong xinh đẹp như hoa sen đứng bên cạnh nàng, cũng bị nàng đè xuống ba phần.

Trong lòng Úy Tuệ tắm tắc ngợi khen, nữ chủ quả nhiên là nữ chủ, bản lĩnh biến mục nát thành thần kỳ thật sự lợi hại, lần đầu tiên gặp mặt nhếch nhác, hình như chỉ là hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ, mà nay, cô nương lãnh diễm tự tin bộc lộ khí phách này mới rực rỡ chói mắt nhất.

“Nhị tiểu thư, thật khéo, chúng ta lại gặp mặt.” Ước chừng bị xem nhẹ quá khổ, Diêu Ngữ Dong nhịn không được nói chen vào.

Úy Tuệ mới không muốn để ý nàng, nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một cái, chỉ hành lễ với Thái tử, ngược lại nhìn về phía Úy Như Tuyết, giương môi cười, vô cùng thân thiết gọi: “Như Tuyết tỷ tỷ.”

“Ngoan.” Úy Như Tuyết khẽ gật đầu với nàng, hiển nhiên rất hài lòng với sự lấy lòng của nàng.

Úy Tuệ ác hàn, nhưng mà, nàng vẫn nhạy cảm cảm giác được, vị tỷ tỷ sát thủ này cũng không có địch ý với nàng như lần đầu tiên, này rất tốt.

“Các người vừa ra ngoài dạo chơi sao? A, muội và Lục điện hạ đều đã đi dạo hơn nửa ngày, hơi mệt, muốn về phủ nghỉ ngơi trước.”

Úy Như Tuyết không nói gì, chỉ là ánh mắt liếc nhìn Thái tử Tiêu Dục.

Mâu sắc (ánh mắt và sắc mặt) Tiêu Dục mất tự nhiên tối sầm, môi mỏng khẽ mở, nói với Tiêu Diễm: “Lục đệ, những ngày gần đây không thấy bóng dáng của đệ, bận rộn chuyện gì à?”

Tiêu Diễm cười khan một tiếng, hắn có thể bận rộn chuyện gì? Quốc gia đại sự không tới phiên Vương gia bao cỏ hắn tới quản: “Tứ ca gần đây rất bận, vi đệ cũng không tiện làm phiền mới đúng.”

“Tốt lắm, mấy ngày không gặp, huynh đệ chúng ta vừa lúc có thể ngồi xuống nói chuyện thật tốt. Cùng nhau đi thôi.” Nói xong, Tiêu Dục đi trước, đám người cũng lập tức đuổi theo.

Tiêu Diễm giật mình, Tứ ca và hắn có thể nói cái gì đây? Tình huynh đệ? Phốc... Hai người ở chung mười mấy năm, hắn không phải là người nói nhiều.

Như thế, chỉ có một khả năng, hắn nhìn Úy Tuệ theo bản năng, trong lòng lại cả kinh, chẳng lẽ Tứ ca đột nhiên lại có hứng thú với Tuệ muội muội? Nếu không thì, Tuệ muội muội nói muốn đi, hắn không phải mong chờ mình đưa người đi sao? Tại sao lại giữ mình lại?

“Tuệ muội muội?” Tiêu Diễm nhìn Úy Tuệ.

Úy Tuệ thoải mái cười: “Không có việc gì, huynh đi đi, ta và Đào nhi tự mình ngồi xe hồi phủ cũng được.”

“Nhị tiểu thư cũng đi theo đi, Bản Thái tử có một chuyện muốn nói rõ ràng với ngươi.” Phía trước, vang lên giọng nói lạnh nhạt của Thái tử Tiêu Dục.

Úy Tuệ ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy người nọ cũng không quay đầu lại mà đi thẳng về phía trước, thế nhưng lời này có ý gì? Giữa bọn họ có chuyện gì cần nói rõ ràng?

Lúc này Tiêu Diễm càng khẳng định trong lòng Tứ ca có quỷ, chỉ là, Tứ ca luôn luôn phiền chán Úy Tuệ, hôm nay như thế? Nếu muốn nói thật sự để ý Úy Tuệ, hắn cũng không tin.

Đột nhiên, phía trước phát sinh một màn thiếu chút nữa làm hỏng mắt hắn.

Đoàn người Tiêu Dục đang chuẩn bị bước lên thuyền hoa bên hồ, mắt thấy đoàn người đã bước lên boong tàu, cũng không biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên Diêu Ngữ Dong lung lay hai cái, sợ hãi kêu lên rơi vào trong hồ, mà trong nháy mắt rơi xuống, theo bản năng một tay túm chặt tay áo Úy Như Tuyết đứng bên cạnh.

Cả người Úy Như Tuyết mất ổn định cũng té vào trong hồ, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, mắt thấy bóng dáng màu đỏ kia sắp sửa chìm vào đáy hồ, thế nhưng Thái tử Tiêu Dục xoay người bay xuống, đưa tay kéo nàng lên khỏi mặt hồ.

Ôm nàng vào lòng, mang nàng bay lên boong tàu, tầm mắt hai người giao nhau, dường như thời gian vì vậy mà ngừng lại.

Những người khác đều trợn mắt nhìn.

Không phải Thái tử rất chán ghét vị hôn thê này sao? Nhưng hôm nay chẳng những xả thân cứu giúp, lúc này theo bọn họ thấy, hắn ôm cô nương người ta, rõ ràng không có ý muốn buông tay.

Ánh mắt Úy Tuệ phát sáng, kịch bản phim truyền hình buồn nôn thường thấy đang được trình diễn ngay trước mắt, mà lại cảm thấy hết sức lãng mạn, chỉ là không biết Thái tử và sát thủ tỷ tỷ khi nào thì thân thiết như vậy? Vậy mà khó xa khó rời vậy rồi?

Nàng nhất thời hào hứng, kéo Tiêu Diễm và Đào Nhi đi cùng: “Đi, đi xem một chút.”

Mà bên kia, trong hồ nước lạnh lẽo, Diêu Ngữ Dong khó khăn nhô đầu ra, hét lên giống như con gà mái: “Cứu mạng, cứu...”

Phỏng chừng lại uống nước lạnh, không phát ra tiếng được.

Lúc này mọi người mới phản ứng có người rơi xuống nước, may mà người chèo thuyền dùng sào kéo nàng ta lên.

Sau khi được kéo lên, Diêu Ngữ Dong mệt mỏi không chịu nổi, tựa vào trong lòng Hạ Hà, không ngừng nôn mửa, đáy mắt lóe ánh sáng độc ác.

Úy Tuệ liếc thấy ánh mắt của nàng, cảm thấy rùng mình, chẳng lẽ cô nương này rơi xuống nước không đơn giản như vậy? Nàng không khỏi nhìn về phía Úy Như Tuyết.

Lúc này, nàng thoát ra khỏi lòng ngực của Tiêu Dục, hai người đưa lưng về phía đối phương, một người vân đạm phong khinh, một người sắc mặt âm lãnh, thật giống như một màn ôm nhau vừa rồi hoàn toàn là tưởng tượng.

Mấy vị xem kịch vui cũng không dám nói gì, lập tức đi vào trong thuyền hoa.

Úy Tuệ cũng theo vào, vừa vào tới, mi tâm không khỏi nhảy lên.

Bên trong trang trí rất đẹp, quả thực giống như cung điện của Hoàng tử trong truyện đồng thoại, chỉ là, trong cung điện xinh đẹp này, vì sao còn có oan gia của nàng?

Nhưng hắn rõ ràng nhìn thấy, Úy Tuệ dám khẳng định, nàng vừa tiến vào, rõ ràng thấy thằng nhãi này đưa mắt nhìn, lướt qua mọi người, rơi trên người nàng, chỉ là rất nhanh lại dời đi, nhanh đến mức làm cho người ta không kịp thấy rõ biểu cảm của hắn.

Nhưng mà, khẳng định không phải ánh mắt tốt đẹp gì.

“Sao ngươi lại tới đây?” Quân Tiên Nhi cũng liếc mắt một cái nhìn thấy Úy Tuệ, tức giận chỉ vào nàng hỏi.

Vẻ mặt Úy Tuệ vô tội, ngón tay chỉ Thái tử tiêu Dục: “Hỏi hắn đó, hắn nói có việc nói rõ ràng với ta.”

Vừa nhắc tới Thái tử, Quân Tiên Nhi nghẹn lời, rất nhanh lộ ra vẻ mặt hèn mọn, đều nói Úy gia Nhị tiểu Thư này là kẻ dính chặt Thái tử như thuốc cao bôi da chó, hôm nay vừa thấy quả nhiên như thế, thậm chí càng không biết xấu hổ, tự mình kề cận người ta, lại dám nói người ta cho nàng đi cùng, phi.

Thái tử ngồi vào ghế chủ vị, trước hàn huyên vài câu với Quân Phi Sắc: “Vừa rồi gặp một chút chuyện, để cho Quân tướng quân đợi lâu, Bản Thái tử tự phạt một ly trước.”

Nói xong, cầm lấy ly rượu trên bàn, uống một hơi cạn sạch.

“Thái tử nói quá lời, trái lại là bản Tướng quân đã tới quấy rầy Thái tử uống rượu rồi.” Quân Phi Sắc nói xong, cũng giơ ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

A? Hay người này quen nhau à? Vậy mà có thể tụ lại một chỗ uống rượu? Thật hiếm lạ.

Úy Tuệ nhớ đến trong tiểu thuyết viết về hai người này, đều là kẻ thù hận không thể bầm thây đối phương thành ngàn khúc, hơn nữa vì nữ nhân kia lúc đó --

Nữ nhân? Úy Tuệ không khỏi nhìn về phía Úy Như Tuyết ngồi ở vị trí bên trái phía dưới Tiêu Dục, mi tâm lại nhảy dựng, vị trí kia, trừ phi là người thân cận, nếu không ai có thể công khai ngồi xuống như vậy?

Như thế, quan hệ của nàng và Thái tử đã phát triển nhanh như vậy rồi hả?

Cao thủ, đáy lòng Úy Tuệ đối với nàng bội phục sát đất.

Nhưng đột nhiên, Úy Như Tuyết ngẩng đầu lên, giơ cái ly trong tay lên, đúng là đưa về phía nàng, nhẹ nhàng giơ lên, ánh mắt ý bảo: “Mời.”

Thêm Bình Luận