Chương 26: Tình thân
Úy Tuệ không chú ý tới sự khác thường của mẫu thân, chỉ là hầu hạ người mặc quần áo, nàng có lòng nhưng không có sức, cuối cùng, vẫn là Hạ ma ma làm thay, giúp Công chúa Minh Ca mặc xiêm y, sau đó gọi người tới hầu hạ rửa mặt chải đầu.
Công chúa Hoàng gia, phu nhân thế gia, kiểu cách này quả nhiên không hay ho, chẳng qua chỉ rửa mặt mặc y phục, cũng không dưới mười người hầu hạ, thật vất vả mới búi tóc xong, lúc nhìn nha hoàn kia muốn cắm cây trâm vào trên búi tóc xinh đẹp thì cuối cùng sức chịu đựng của Úy Tuệ cũng đạt tới cực hạn.
“Thôi thôi, nương ta bệnh nặng, sao có thể chịu được các ngươi giày vò như vậy?”
Phất tay ngăn một đám nha hoàn hầu hạ, Úy Tuệ dìu mẫu thân đứng lên, thấy vẻ mặt nàng bất đắc dĩ, khẽ cười nói: “Nương, chúng ta cũng không phải ra ngoài tuyển mỹ nữ, chỉ ra ngoài tùy ý đi dạo, lăn qua lăn lại như vậy quá mất công. Người còn chưa ăn điểm tâm đúng không? Hạ ma ma, mau mang điểm tâm lên cho nương ta.”
“A, được được.” Hạ ma ma cũng hiểu được phu nhân bị bệnh mà còn bị giày vò như vậy thật không tốt, thế nhưng phu nhân là người chú trọng, không chỉnh trang ổn thỏa sẽ không ra ngoài, lúc này nghe Úy Tuệ nói, thấy phu nhân cũng không có ý cự tuyệt, trong lòng Hạ ma ma cao hứng, vội vàng dẫn theo hai tiểu nha đầu, tự mình đi bưng cơm.
Mấy nha hoàn còn lại vẫn hầu hạ trong phòng như cũ, Úy Tuệ nhìn mà hoa mắt: “Đều ra ngoài hết đi, ta ở lại giúp nương ta là được.”
Mọi người chỉ nhìn Công chúa Minh Ca.
Công chúa Minh Ca nhẹ nhàng phất tay, một đám nha hoàn lui ra.
Úy Tuệ lén cười thầm, Công chúa mẫu thân vẫn để ý mình, thỉnh thoảng tỏ ra chán ghét xa cách, chỉ sợ là có nguyên nhân, bởi vì, nàng chỉ hơi tốt một chút, mẫu thân liền vô cùng cảm động, a,xem ra sau này vẫn còn phải thêm chút sức mới được.
Trạch môn thâm viện, rối rấm đen tối, nhưng mẹ ruột của mình sẽ không hại mình, điểm ấy, nàng cực kì khẳng định.
“A, nương, con giúp người bóp vai, nằm trên giường hai ngày, nhất định mệt mỏi kiệt sức rồi.” Úy Tuệ đứng dậy, ra sau lưng Công chúa Minh Ca, không nói lời nào vươn đôi bàn tay, lực đạo vừa phải giúp mẫu thân xoa bóp vai.
Mới đầu Công chúa Minh Ca còn không nguyện ý, cũng không ngờ, nha đầu kia vừa ra tay, xoa bóp thật thoải mái, so với nha đầu hầu hạ mọi ngày còn mạnh hơn mấy phần, nên cũng kệ.
Nghiêng đầu, nhìn đôi mi thanh tú của mẫu thân giãn ra, Úy Tuệ lại hé miệng nở nụ cười, hít sâu một hơi, không ngừng cố gắng.
Đột nhiên, một mùi hương kỳ lạ xông vào mũi, nàng lại cúi đầu dùng sức ngửi ngửi cổ của mẫu thân.
“Ngươi làm gì vậy?” Công chúa Minh Ca phát hiện khác thường, quay đầu hỏi nàng.
Úy Tuệ tò mò chớp mắt to: “Nương, mùi gì vậy, thơm quá?”
Lúc sáng đến đây, chỉ ngửi thấy mùi thuốc, mới mở cửa sổ ra, trong phòng thông gió, mùi thuốc nhạt đi, nhưng một mùi hương khác lại rõ ràng, nàng tưởng rằng là hương thơm trên người mẫu thân, nhưng rõ ràng không phải.
Công chúa Minh Ca sửng sốt, nghĩ một chút, cười chỉ lư hương phỉ thúy trong góc phòng: “Chắc nguyên nhân là do mùi hương này.”
Bị bệnh lại huân (hun, xông) hương? Úy Tuệ nhìu mày: “Nương, đang yên lành huân thứ đó làm gì? Rất nồng mũi, làm mọi người choáng váng.”
Nàng không thích loại hương vị ấm áp này, ngửi một hồi thì cảm thấy choáng váng.
Không đúng, ngay tại lúc nàng nhắm mắt ghét bỏ, đột nhiên trong đầu hiện lên một ý niệm.
Nàng có thể mang roi độc, chẳng lẽ nơi này của nương không thể huân hương độc sao?
“Cũng không biết là hương gì, ta chỉ ngửi thấy mùi này tạm được, mấy ngày nay trong phòng toàn mùi thuốc Đông y, muốn dùng cái này xua đi mùi thuốc.” Công chúa Minh Ca giải thích.
Úy Tuệ vội hỏi: “Vị thuốc Đông ý dễ ngửi hơn loại hương này, nương, vẫn đừng đốt, huân trong phòng hơi kỳ quái.”
Nói xong, lập tức đi đến bên cạnh lư hương, dập tắt nén hương được đốt hơn phân nửa, tiện tay lấy chút tro bỏ nhanh vào trong khăn tay, nhét vào trong tay áo, mới xoay người lại.
Công chúa Minh Ca nhìn nàng cười: “Ngươi đó, thường ngày, không phải ngươi cũng thích huân hương sao? Hương trong phòng ngươi là loại nhất.”
Đúng vậy, nhưng là lúc trước, hiện giờ Úy Tuệ không chịu được mùi đó, sớm đã không cho phép người đốt ở trong khuê phòng nữa.
“Hiện tại con không thích, vẫn là hương vị tự nhiên là tốt nhất.” Úy Tuệ cười đi tới, vừa muốn giúp nàng đấm lưng, lúc này, Hạ ma ma đi vào, sau lưng mấy nha hoàn bưng khay, đặt từng món điểm tâm phong phú lên trên bàn, Công chúa Minh Ca không có một chút khẩu vị nào, khoát tay muốn để cho người ta mang xuống.
Như vậy sao được? Úy Tuệ vội vàng ngăn cản, tự mình bưng một chén cháo trắng, đưa đến trước mặt mẫu thân: “Nương, con nói thì hay lắm, thuốc có thể không uống, nhưng cơm bắt buộc phải ăn, không ăn hết một bàn thức ăn này cùng không sao, ăn một chén cháo trắng thì có thể đúng không?”
Công chúa Minh Ca có chút ngạc nhiên, giọng điệu giống như dỗ hài tử, vậy mà từ miệng nữ nhi nàng nói ra.
“Đúng vậy, phu nhân, tốt xấu gì cũng ăn một ít.” Hạ ma ma bên cạnh cũng dỗ dành.
Cũng khiến cho Công chúa Minh Ca đột nhiên xấu hổ, nhận lấy chén cháo trong tay Úy Tuệ, cười nhẹ nói: “Được rồi, không cần các ngươi dong dài, ta tự mình ăn.”
Tiếp theo, nàng thật sự một ngụm lại một ngụm, ăn sạch một chén cháo nóng.
Cháo này vừa được múc ra từ trong nồi, cực kì nóng, vừa mới ăn không có cảm giác, ăn xong rồi, cả người Công chúa Minh Ca nóng hổi, lúc này mới cảm giác thoải mái không ít.
“Nương, ăn gì đó mới có sức lực, thế nào? Tốt hơn nhiều đúng không?” Úy Tuệ cười nói.
Công chúa Minh Ca nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy đi thôi, chúng ta ra vườn đi dạo.” Úy Tuệ đứng dậy, đưa tay nâng cánh tay của nàng, khiến Công chúa Minh Ca theo bản năng đứng dậy theo nàng.
Hạ ma ma vẫn do dự, Úy Tuệ phân phó: “Lấy áo choàng mang theo, đúng rồi, để cho bọn nha hoàn nấu nước gừng, lát nữa đưa tới đây.”
“Ừ.” Thấy để cho mình đi theo, Hạ ma ma cũng không nói thêm, phân phó nha hoàn nấu nước gừng, lại cầm áo choàng của phu nhân, đi theo phía sau.
Gần giữa trưa, ánh mặt trời rất ấm áp, tuy có một chút gió, nhưng không hề đáng ngại, một đường đi tới, tinh thần càng ngày càng tốt.
Công chúa Minh Ca là như thế, nhất là, bên cạnh có khuê nữ của mình chăm sóc dìu nàng, dọc theo đường đi, ríu rít nói với nàng những chuyện trên trời dưới đất, giống như một con chim sẻ vui vẻ.
Một lát nói hôm nay bầu trời xanh (lam) như vậy, một hồi nói nước này xanh (lục) như vậy, chốc chốc lại chỉ con chim tước trên đầu cành, lại muốn ngắt mấy nhánh hoa, vẫn là nàng luân phiên ngăn cản, mới khiến cho những đóa hoa kiều diễm mới nở kia may mắn thoát nạn.
Cứ bị nàng làm phiền như vậy, Công chúa Minh Ca bất tri bất giác đi hơn phân nửa khu vườn, mà lại không kiệt sức, thậm chí cái mũi bị nghẹt mấy ngày nay cũng thông, mặc dù giọng nói vẫn khàn khàn, nhưng cổ họng cũng đỡ hơn, chủ yếu nhất là, không còn sợ lạnh giống như mấy ngày qua, mặc mấy chiếc áo mà thấy nóng đến xuất mồ hôi, hoàn toàn không cần dùng đến áo choàng mà Hạ ma ma mang theo.
Không lâu sao, hai nha hoàn đưa tới nước gừng vừa được nấu xong.
Úy Tuệ nhận lấy, tự mình rót vào trong ly trà đưa cho mẫu thân.
“Ta không khát.” Công chúa Minh Ca lắc đầu, có thể là do đi bộ, hai má ửng hồng, rất là xinh đẹp.
“Không phải cứ khát mới uống nước, mà là thân thể cần rất nhiều lượng nước, nếu không làn da của chúng ta sẽ bị khô, rất dễ bị lão hóa.” Úy Tuệ cố ý dọa nàng.
Công chúa Minh Ca lại không tin: “Nha đầu nhà ngươi, học được những thứ nhảm nhí này ở đâu?”
“Nương, uống một chén đi, nước gừng trị phong hàn là tốt nhất, tốt hơn gấp trăm lần so với mấy thứ thuốc đắng kia.” Úy Tuệ ăn ngay nói thật, lại chọc cho mũi của Công chúa Minh Ca nóng lên: “Ngươi.”
Lúc nào thì, khuê nữ chỉ biết chọc giận mình lại săn sóc chu đáo rồi hả?
“Phu nhân, Nhị tiểu thư nói đúng lắm, uống chút đi.” Hạ ma ma cũng khuyên, tuy nàng không hiểu y lý, nhưng cũng biết, bình thường nếu như có người mắc mưa cảm lạnh, nghĩ đến trước tiên đó là nấu một chén nước gừng trừ lạnh, cho nên, nàng cảm thấy biện pháp này của Nhị tiểu thư có thể thực hiện.
Công chúa Minh Ca nhận nước, ngửa đầu, uống hết, cuối cùng đưa chén cho Úy Tuệ: “Hài lòng chưa?”
“Ừ, nương tuyệt nhất.” Úy Tuệ giơ ngón tay cái lên, hợp thời khen ngợi mẫu thân, cũng khiến cho Công chúa Minh Ca lúng túng, ngón tay nhẹ nhàng chọt cái trán của nàng: “Nha đầu nhà ngươi, càng ngày càng không biết lớn nhỏ rồi.”
“Ngược lại nô tỳ cảm thấy, Nhị tiểu thư đã trưởng thành, hiểu chuyện rồi.” Hạ ma ma khen, ít nhất hôm nay biểu hiện của Nhị tiểu thư khiến cho bà cực kì vui mừng, nếu như sau này vẫn vậy thì tốt rồi.
Có thể do xúc động cái gì, thế nhưng Công chúa Minh Ca lại chủ động muốn thêm chén nước gừng, Úy Tuệ rất hài lòng, xong xuôi, lại bồi nàng đến một chỗ gần núi giả ngồi xuống nghỉ ngơi.
Vừa muốn nói chuyện, thấy hai nha đầu đưa nước gừng vẫn chưa rời đi, Úy Tuệ khoát tay với hai nàng: “Hai người các ngươi đi về trước, noi này không cần hầu hạ.”
Hai mẹ con muốn nói chuyện riêng, lại có người ở bên cạnh nhìn, thật sự khiến cho người ta không thoải mái.
Sắc mặt hai nha đầu rất khó coi, hình như rất không muốn rời đi, nhưng Hạ ma ma dĩ nhiên không vui đuổi người đi: “Nhị tiểu thư bảo các ngươi đi, còn không đi?”
Hai nha đầu liếc mắt nhìn Úy Tuệ thật sâu, mang theo nghi hoặc và không cam lòng rời đi.
Mà Hạ ma ma cũng rất thức thời, tự giác đứng xa xa nhìn hai mẹ con.
“Nương, người chờ chút.” Ngồi không giống như đi bộ, vừa mới đi rất lâu, sợ trên người mẫu thân ra nhiều mồ hôi, lúc này nghỉ ngơi, lỡ như gió thổi tới, rất dễ cảm lạnh, cho nên Úy Tuệ vội vàng chạy đến chỗ Hạ ma ma, cầm áo choàng lại đây, chăm sóc khoác lên người mẫu thân.
“Nương, khoác vào.”
Trái tim Công chúa Minh Ca đau xót, đôi mắt sáng bình tĩnh nhìn Úy Tuệ một lúc lâu, mới hỏi: “Nha đầu nhà ngươi, tới cùng lại muốn làm cái gì? Hôm nay lấy lòng ta như vậy, có phải lại muốn làm mấy chuyện đê tiện hay không?”
“Chuyện đê tiện?” Rốt cuộc trước kia nguyên chủ đã làm chuyện gì, mà lại khiến cho mẹ ruột của mình đề phòng và đau lòng như vậy?
“Nương, người nói gì vậy?” Úy Tuệ bị oan uổng, uất ức bĩu môi nói: “Người là mẹ ruột của con, người bị bệnh, con chăm sóc người cũng không nên sao? Nói là lấy lòng, thật sự là thương tổn trái tim của nữ nhi. Lại nói, nữ nhi lấy lòng mẫu thân cũng không sai. Chẳng lẽ, con nên lấy lòng người khác mới đúng sao?”
“...” Nói một phen chặn miệng Công chúa Minh Ca, nhưng cũng để cho nàng đột nhiên muốn cười: “Nha đầu nhà ngươi, mấy ngày nay cũng thật nhanh mồm nhanh miệng, nói ngươi một câu, ngươi nói lại mười câu.”
Chỉ là, như vậy tuyệt đối không khiến cho nàng phản cảm, ngược lại cực kì thích nhìn nàng hờn dõi uất ức oán trách mình, Công chúa Minh Ca nghĩ thầm, dù sao so với trước kia, chính mình có lòng tốt khuyên nàng một câu, nàng không nghe thì thôi, lại còn gào to rống lớn với nàng (CCMC), thậm chí nói sắp xếp của nàng không đúng, sau lưng còn mắng nàng.
Nghĩ đến nữ nhi của mình ở sau lưng mắng mình là nữ nhân không biết xấu hổ, trong lòng Công chúa Minh Ca như dao cắt.
“Nương, được rồi, con không nói, hiện tại người bị ốm, không thể tức giận, biết không?” Thấy sắc mặt nàng thay đổi, giọng điệu của Úy Tuệ lại mềm nhẹ, nũng nịu như nữ nhi của gia đình bình thường, dựa vào người mẫu thân, chậm rãi nói: “Nương, thân thể người thật thơm.”
“Nói bậy, mấy ngày nay nương cũng không có huân hương.” Suy nghĩ của Công chúa Minh Ca lại bị nàng kéo trở về, cúi đầu, nhìn Úy Tuệ lười biếng dựa sát vào mình, đột nhiên trong lòng tràn ra mẫu tính (bản năng của người mẹ) mà trước nay chưa từng có, một tay không tự giác nâng lên, nhẹ nhàng vuốt tóc nữ nhi.
Nữ nhi có một mái tóc rất đẹp, giống nàng như đúc, vừa đen vừa mượt, giống như gấm vóc, nhưng người làm mẫu thân là nàng đây, cũng chưa từng tự tay chải tóc cho nàng một lần.
Nghĩ đến lão nữ nhân ở viện chính kia, tay Công chúa Minh Ca run rẩy, tâm cũng kiên định hơn mấy phần.
Hạ ma ma nói không sai, nữ nhi của nàng, dựa vào cái gì để cho một ngoại nhân dụ dỗ đi.