Cung phu nhân vừa nghe, liền mừng vui phấn chấn ôm chầm lấy nhi nữ của mình hôn một cái thân thiết: “Chính là nhi nữ thông minh của ta, đây mới là một giải pháp hoàn hảo.”
Mẹ đẻ của Tuyên Văn đế mất sớm, Hướng Thái phi là người có địa vị cao nhất, Tuyên Văn đế đối xử với bà cũng vô cùng kính trọng, nhất định sẽ nể mặt. Thánh thượng có lời ban hôn sự, tất sẽ chứng minh những lời đồn thổi về mối quan hệ giữa nhi nữ của mình và Đông cung Thái tử chỉ là giả mạo, người được ban hôn sự cũng không dám cự tuyệt, thế là nhi nữ của mình có thể nở mày nở mặt xuất giá, cũng xem như là cởi bỏ một nút thắt lớn ở trong lòng.
Cung Khanh lại nói: “Mẫu thân, trước hết việc này cần phải giữ bí mật, nghìn vạn lần không được nói cho bất cứ người nào biết, ngay cả đối với phụ thân cũng phải giấu.” Nói tóm lại, quyết không thể để lộ tin tức, phát sinh sự cố.
Giải quyết được vấn đề hóc búa này, trong lòng Cung Khanh giống như vừa cất được một tảng đá nặng. Thái tử điện hạ, đừng quên là trên đầu ngươi còn có một nhân vật lớn hơn cả ngươi, đại lão nhân gia người chỉ hôn xong, xem ngươi còn có thể biện bạch gì?”
Nghĩ đến đây, Cung Khanh không nhịn được thản nhiên cười, trong lòng cảm thấy thoải mái khoan khoái hơn rất nhiều.
Cung phu nhân được nhi nữ bày cho diệu kế như ý, tuyệt không còn sốt ruột nữa.
Lúc đầu bà vội vã muốn định hôn cho Cung Khanh, là bởi vì lo lắng sang năm nàng sẽ bị tuyển vào Đông cung, nhưng Độc Cô hoàng hậu đã không để ý đến, như vậy chẳng phải là tốt quá rồi sao.
Bây giờ bà chỉ việc tỉ mỉ lựa chọn những nam tử hán tốt nhất, rồi đưa danh sách cho Hướng Thái phi, mời Hoàng thượng hạ chỉ. Nghĩ đến đây, trong lòng Cung phu nhân bất giác tràn đầy kiêu ngạo, nhi nữ của mình đúng là thông minh hơn người. Cứ xem như A Cửu ngươi và Độc Cô hoàng hậu là cùng một giuộc, nhưng vẫn còn Hoàng đế bệ hạ thánh minh của chúng ta, đó mới là nhân vật số một, nhất ngôn cửu đỉnh, chí cao vô thượng.
Bây giờ bà nhất định phải chọn được một người con rể vừa ý. Gia thế phải thanh bạch, học thức phải cao rộng, tướng mạo phải anh tuấn. Nam tử hán như thế, thực cũng không phải dễ tìm. Cung phu nhân không bận việc gì liền đi ra bên ngoài la cà tìm hiểu, giống như một kẻ do thám đang điều tra thăm dò.
Mà lúc này, câu chuyện mập mờ giữa Cung Khanh và Thái tử bị đồn thổi ở bên ngoài đang xôn xao dư luận. Các quý phu nhân hễ ngồi cùng nhau lúc trà dư tửu hậu, là thường hay đưa chủ đề mối quan hệ tình cảm mập mờ giữa Thái tử và mỹ nhân đệ nhất chốn kinh thành ra dự đoán.
Thẩm Túy Thạch nghe mà hụt hẫng, không cam lòng, tiếc nuối, các kiểu dư vị cảm xúc hỗn độn như một mớ bòng bong.
Về đến phủ, quản gia đưa đến một phong thư, nói là do quản gia của An Quốc Công phủ đưa đến.
An Quốc Công phủ? Thẩm Túy Thạch có chút nghi hoặc, mở thư ra xem, phát hiện nét bút là của một nữ tử.
“Trưa ngày mai, dưới cây liễu bên ngoài cửa Tây của An Quốc Công phủ.”
Không ký tên, là ai hẹn gặp mặt chàng nhỉ?
Thẩm Túy Thạch đột nhiên nghĩ đến mối quan hệ giữa An Quốc Công phủ và Cung Khanh, trong lòng bất ngờ rung động, không biết có phải là nàng hẹn mình không? Do sợ bị người khác phát hiện, nên mới hẹn ở nhà cữu phụ?
Nghĩ là vậy, chàng lập tức phấn chấn hẳn lên.
Giờ ngọ ngày hôm sau còn chưa đến, chàng đã vội vàng chạy tới bên ngoài cửa Tây của An Quốc Công phủ. Đây là một con ngõ tĩnh mịch, trồng rất nhiều liễu rủ. Nhìn từ xa những sắc xanh non tơ buông hững hờ trông như một làn khói nhẹ.
“Thẩm đại nhân.”
Thẩm Túy Thạch vừa quay đầu lại, phát hiện một nữ tử đội mũ có mạng che mặt, dẫn theo hai thị nữ từ cửa Tây đi ra.
Nhìn thân hình giống với Cung khanh, trái tim chàng bỗng nhiên đập loạn, một cảm giác mừng rỡ hân hoan khó bề kiềm chế dâng lên trong lòng.
Hai thị nữ dừng lại ở bậc thềm cửa Tây, chỉ có một mình nàng bước lên, đứng trước mặt chàng vén áo thi lễ.
“Thϊếp là Hướng Uyển Ngọc, biểu tỷ của Cung Khanh.”
Không phải Cung Khanh, Thẩm Túy Thạch hơi có chút thất vọng, chắp tay đáp lễ: “Hướng tiểu thư tìm ta có chuyện gì?”
Hướng Uyển Ngọc cười nói: “Cung Khanh nhờ thϊếp hẹn đại nhân ra đây là có một chuyện muốn nhờ.”
Nghe đến tên Cung Khanh, Thẩm Túy Thạch vội vàng: “Hướng tiểu thư xin cứ nói.”
“Tình cảnh hiện nay của Cung Khanh, chắc Thẩm đại nhân cũng biết ít nhiều. Không biết Cửu công chúa có ý gì mà trước mặt rất nhiều người đã làm trò đưa đến hai lễ vật tặng cho Cung tiểu thư, khiến mọi người hiểu nhầm. Tất cả đều cho rằng Thái tử muốn nạp Cung tiểu thư làm Thái tử phi, nhưng kỳ thực không phải như vậy. Hoàng hậu căn bản không có ý này.”
Thẩm Túy Thạch nghe đến đây bất giác ngẩn người. Những lời Hướng Uyển Ngọc vừa nói, hoàn toàn chẳng giống với thông tin mọi người đang đồn thổi.
“Cung Khanh không có ý tiến cung, nhưng vì A Cửu mang lễ vật của Thái tử đến tặng, khiến cho mối quan hệ giữa biểu muội và Thái tử bị hiểu lầm nghiêm trọng, đến giờ e là sẽ khó có cách nghị hôn.” Nói đến đây, giọng điệu của Hướng Uyển Ngọc bỗng trở nên u uẩn: “Xem ra, biểu muội của thϊếp phải chịu tất cả những ủy khuất này, đều là do Thẩm đại nhân mà ra cả.”
Thẩm Túy Thạch nghe vậy, liền cảm thấy lương tâm cắn rứt.
“Năm đó Thẩm đại nhân đã từng nhận ân huệ của biểu muội, giờ biểu muội vì đại nhân mà lâm vào tình cảnh khốn đốn, lẽ nào Thẩm đại nhân không muốn vì biểu muội của thϊếp mà làm một việc gì đó hay sao?”
“Thẩm mỗ dù phải xông vào nơi dầu sôi lửa bỏng quyết cũng không từ chối.”
Hướng Uyển Ngọc phì cười: “Hà tất phải như vậy, chỉ cầu Thẩm đại nhân có thể cưới biểu muội của thϊếp là được rồi.”
Thẩm Túy Thạch lại ngẩn người ra, nhưng trong nháy mắt, từ tận đáy trái tim có một nỗi vui sướиɠ tột đỉnh khó diễn tả bằng lời lan tỏa khắp cơ thể.
“Nếu Cung tiểu thư bằng lòng, thì Thẩm mỗ cầu còn không được.”
“Biểu muội ta đương nhiên bằng lòng, chỉ là không biết Thẩm đại nhân có dám hay không, công chúa…” Hướng Uyển Ngọc nói đến nửa chừng thì thở dài xa xôi.
Thẩm Túy Thạch mặt nóng ran, thấp giọng nói: “Thẩm mỗ nhất định không phụ lòng tiểu thư.”
“Vậy thì thϊếp yên tâm rồi, những lời này, biểu muội không tiện nói, chỉ có thể nhờ ta chuyển lời. Thẩm đại nhân nếu có ý, xin chọn ngày tốt, lập tức đến cầu hôn, tốt nhất là cứ tiến hành lặng lẽ, đừng để người ngoài biết được. Cô mẫu của thϊếp là người không câu nệ tiểu tiết, biểu muội càng không phải là người tham hư vinh. Tất cả Thẩm đại nhân cứ làm đơn giản là được. Đợi sau khi ván đã đóng thuyền, A Cửu cũng không thể làm gì Thẩm đại nhân được nữa.”
“Đa tạ Hướng tiểu thư, Thẩm mỗ lập tức đi chuẩn bị.” Thẩm Túy Thạch hoan hỉ mãi không thôi, nỗi u uẩn tích tụ mấy ngày qua trong nháy mắt đã tan thành mây khói, chỉ cảm thấy gió xuân ấm áp, cả người lâng lâng như sắp bay lên thành thần tiên.
Hướng Uyển Ngọc lộ ra nụ cười đắc ý, quay người hồi phủ.
Cung Cẩm Lan vừa nghe bẩm báo có Thẩm Túy Thạch đến viếng thăm, trong lòng ngực nhất thời co rút lại.
Trong quãng thời gian này, lúc ở trong triều ông vẫn tận lực giữ một khoảng cách nhất định với hắn, không tiếp xúc khi chỉ có một mình. Nhưng lúc này người đã đến rồi, cũng không thể tránh mà không gặp, đây lại là phò mã tương lai, không thể đắc tội được.
Ông vội vàng đón Thẩm Túy Thạch vào sảnh chính, sai người hầu dâng trà.
Thẩm Túy Thạch do đã có lời của Hướng Uyển Ngọc là cơ sở, cho nên cho rằng hôm nay đến cầu thân nhất định sẽ thành công, nên không câu nệ ngượng ngùng như lần trước, trực tiếp khom người trịnh trọng thi lễ với Cung Cẩm Lan, nói rõ mục đích đến.
Hắn vốn là người văn hoa nho nhã, nên những lời cầu thân khi thốt ra vô cùng xúc động, chân thành khẩn thiết, thực sự khiến người ta không thể không động lòng. Nhưng Cung đại nhân nghe xong thì hai mí mắt giật liên hồi.