Đệ Nhất Mỹ Nhân

9.5/10 trên tổng số 14 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nàng là ai? Là kinh thành đệ nhất mĩ nhân dung nhan xuất chúng, tài mạo song toàn, thế mà lại… không ai dám cưới. Hắn là ai? Là Hoàng tử độc nhất của đương kim Hoàng đế, là Thái tử tương lai nắm giữ v …
Xem Thêm

Còn Kiều Vạn Phương hôm nay cũng hóa trang vô cùng đặc biệt, y phục trên người nàng có nhiều điểm giống với trang phục cưỡi ngựa của người Hồ, càng tôn thêm tư thế oai hùng, vóc dáng xinh đẹp nổi trội vốn có.

Tiết Giai cười với vẻ mặt đầy hứng thú, hân hoan nói: “Cung tỷ tỷ, muội và Kiều tỷ tỷ đã dựng xong lều rồi, muốn mời tỷ tỷ ghé qua nhìn một cái.”

Hướng Uyển Ngọc cũng đi ra, dịu dàng cười nói: “Lều trướng có gì hay đâu mà để nhìn?”

Bởi vì ngày hôm qua Triệu Quốc phu nhân đã cho người đến phủ cầu hôn, nên Hướng Uyển Ngọc tự nhiên xem Tiết Giai là cô em chồng tương lai, đối xử với nàng ấy vì vậy có phần thân thiết hơn.

Tiết Giai thấy Hướng Uyển Ngọc cũng ở đây, thoáng ngẩn người, nhưng rồi lập tức nở một nụ cười ngọt ngào: “Hướng tỷ tỷ cũng ở đây à?” Nàng không ngờ Hướng Uyển Ngọc cũng đến nên xem ra kế hoạch lại có chút thay đổi.

Nàng ấy nghiêng đầu cười xinh xắn: “Chắc chắn là không giống với những cái khác, bên bờ sông Khúc Giang trướng cửu của muội là độc nhất vô nhị đấy, không tin hai vị tỷ tỷ đến xem sẽ biết liền.” Vừa nói, nàng ta vừa ghé sát vào tai Cung Khanh thì thầm, cười tủm tỉm: “Tỷ tỷ yên tâm, Nhi ca dự tiệc trong Phù Dung uyển không đến đâu.”

Kiều Vạn Phương cũng nhiệt tình mời mọc: “Hai vị muội muội qua xem một lát đi, chúng ta còn mời cả nhóm Hứa tiểu thư, Chương tiểu thư nữa. Mọi người đã sống cùng nhau trong cung một thời gian dài như vậy, sau này phải thường xuyên liên lạc với nhau mới được.”

Hướng Uyển Ngọc cười nói: “Được, chúng ta qua xem một lát.”

Cung Khanh thấy Tiết Giai và Kiều Vạn Phương nhiệt tình như vậy nên không tiện từ chối, Hướng Uyển Ngọc lại vô cùng hào hứng, nên đành đi theo ba người ra phía trước xem lều.

Quả nhiên, trên bãi đất cao bên bờ sông, có một lều trướng rất đặc biệt thu hút sự chú ý của mọi người, lấy bích trúc làm cột, dùng váy thạch lựu làm trướng, xanh tươi đỏ thẫm, sắc màu rực rỡ, nhưng nhìn vào lại vô cùng mềm mại, lều trướng ấy làm phong cảnh bên bờ sông càng thêm phong lưu tình tứ.

Cung Khanh cười tán dương: “Quả nhiên rất đẹp! Ý tưởng của Tiết muội muội thật tuyệt vời.”

Kiều Vạn Phương phụ họa: “Tiết muội muội hoạt bát nhanh nhẹn, con người lúc nào cũng đầy lịnh khí.” Trong lời nói này ngữ khí nịnh nọt có phần hơi lộ liễu, lúc ở Minh Hoa cung, nàng ấy và Tiết Giai ở cùng một phòng, hôm nay xem ra, tình cảm giữa hai người đã không còn giống như bình thường.

Bên trong lều được bài trí sắp đặt vô cùng trang trọng tao nhã. Trên đất phủ một lớp thảm ni do Tây Vực tiến cống, mặt trên của lớp thảm nỉ còn trải thêm một lớp thảm thêu tinh tế, nền màu xanh ngọc, bên trên thêu những đóa hoa đào xanh biếc vừa nhìn đã có cảm giác như một làn gió xuân ấm áp thổi tới, ý xuân dào dạt.

Bốn góc lều đốt trầm, mùi hương thanh tịch bao trùm cả căn lều, giữa lều đặt một chiếc bàn nhỏ bằng gỗ Tử Đàn, trên bàn bày rất nhiều trái cây tươi, bánh điểm tâm được làm rất cầu kỳ và còn có cả dụng cụ pha trà nữa.

Tiết Giai nửa ngồi nửa quỳ trên tấm thảm thêu, thong thả cầm chiếc bình Tử Sa lên rót ra bốn chén trà, rồi lần lượt đặt trước mặt Cung Khanh, Kiều Vạn Phương và Hướng Uyển Ngọc, khẽ mỉm cười nói: “Đây là trà Bích Loa Xuân ở trên đỉnh núi Hoa Sơn phía Nam do di trượng ban thưởng, mời các tỷ nếm thử.”

“Đa tạ muội muội.” Kiều Vạn Phương là người đầu tiên đưa chén trà lên môi nhấm thử, tấm tác khen: “Thật là trà ngon, ta đã được nghe nói đến Bích Loa Xuân sinh trưởng trên vách núi dựng đứng của đỉnh Hoa Sơn, một năm cũng chỉ thu hoạch được tám lạng trà, chúng ta thật đúng là hồng phúc của muội muội mới được thưởng thức.”

Hướng Uyển Ngọc vừa nghe đến Bích Loa Xuân trong truyền thuyết, cũng liền cầm chén trà lên nhấm thử một ngụm, quả nhiên vị trà thanh tịnh ngọt mát, không giống như bình thường. Nàng không khỏi khen: “Chính xác, đúng là nhờ hồng phúc của muội muội, đây là lần đầu tiên ta được thưởng thức một loại trà thanh diệu đến thế.”

Tiết Giai cười nhìn Cung Khanh nói: “Tỷ tỷ cũng nếm thử đi.”

Cung Khanh khẽ chạm môi vào thành chén, không hề nếm một chút trà nào cũng khen vài câu lấy lệ. Một là, trước đây ở chỗ Hướng Thái phi, nàng cũng đã từng được uốn qua loại trà Bích Loa Xuân này nên đối với mùi vị của nó thực cũng không có gì hiếu kỳ cả, hai là, do lần trước ở trong lễ hội hoa đã bị trúng một chiêu, cho nên từ đó ở bên ngoài, dù là uống bất cứ thứ gì, trong lòng nàng cũng có chút phòng bị, cho dù là cả với Tiết Giai có vẻ ngoài ngây thơ vô hại.

Kiều Vạn Phương nói: “A Giai, ta ra ngoài gọi Hứa tiểu thư và Chương tiểu thư, mọi người đợt một lát nhé!”

“Ừm, tỷ tỷ đi nhanh về nhanh, bọn muội ở đây chờ.”

Kiều Vạn Phương đứng dậy ra khỏi lều.

Trong lòng Hướng Uyển Ngọc đã có chủ định gả cho Định Viễn Hầu, cho nên bên ngoài cũng tỏ vẻ nhiệt tình lấy lòng Tiết Giai. Hai người trò chuyện vo cùng vui vẻ, một lát sau, Tiết Giai đưa mắt nhìn ra ngoài lều lẩm bẩm: “Chẳng hiểu sao mọi người vẫn chưa quay lại, muội ra ngoài xem thế nào, hai tỷ ngồi đây đợi một lát nhé.”

Lời còn chưa dứt, nàng ấy đã nhấc váy đứng dậy đi ra.

Trong lều chỉ còn lại Cung Khanh và Hướng Uyển Ngọc.

Cung Khanh lập tức cảm thấy có điều gì đó bất thường. Đây là lều của Tiết Giai, nàng ấy là chỉ mà không ở đây, còn mình và Hướng Uyển Ngọc chỉ là khách lại đang ở trong lều, phải chăng có điều gì đó bất ổn? Nàng bản tính vốn trong sáng vô tư, chưa bao giờ lấy lòng dạ tiểu nhân để đo lòng quân tử, nhưng lúc còn ở trong cung, sau vài lần bị trúng kế, trong lòng tự nhiên cũng nảy sinh tâm lý đề phòng nhiều hơn.

Nghĩ đến đây, nàng nới với Hướng Uyển Ngọc: “Tỷ tỷ, chúng ta đợi ở bên ngoài thì thích hợp hơn.”

Hướng Uyển Ngọc thì chẳng cảm thấy có chút gì là bất ổn cả, bởi vì trong lòng có những suy nghĩ riêng, nên nàng ấy đã xem Tiết Giai giống như cô em chồng của mình.

Cung Khanh không tiện đem những trực giác bất ổn trong lòng mình nói cho Hướng Uyển Ngọc biết, bởi không có bằng chứng nào cụ thể, nếu nói ra, chẳng phải mình lại trở thành kẻ lòng dạ đa nghi hẹp hòi sao, không những thế lại còn gây xích mích phá hỏng mối quan hệ chị em dâu của nhà người ta. Nàng gắng suy nghĩ xem làm thế nào mới phù hợp, nếu Hướng Uyển Ngọc không chịu ra, chi bằng mình cứ ra trước một bước vậy.

Đúng lúc này, bên ngoài lều có một giọng nam nhân trong sáng vang lên: “Cung tiểu thư ở bên trong sao?”

Cung khanh vừa nghe thấy tiếng của Thẩm Túy Thạch liền giật mình thảng thốt, sao hắn lại đến đây, lại còn biết mình đang ở trong lều nữa? Nàng vội vàng đi ra, cúi người vén áo thi lễ: “Thẩm đại nhân.”

Thẩm Túy Thạch cung tay làm lễ, cười: “Lều của Cung tiểu thư thật đặc biệt, vừa nhìn đã có thể tìm thấy.”

Cung Khanh cười gượng gạo: “Đây không phải là lều của ta, mà là của Tiết Giai tiểu thư.”

Thẩm Túy Thạch ngẩn người, bởi lúc nãy khi cung yến kết thúc, chàng vừa đi ra khỏi Phù Dung uyển thì có một nữ tử trông rất giống một nha đầu chạy lại nói nhỏ với chàng: “Nô tỳ là nha đầu của Cung phủ, tiểu thư nhà nô tỳ đang đợi đại nhân ở trong lều.”

Thẩm Túy Thạch lòng thầm vui mừng, đang định hỏi ở hai bên bờ sông có biết bao nhiêu là lều, không biết cái nào mới là của Cung phủ, thì nha đầu đó đã nói với chàng, chiếc lều được quầy bằng váy thạch lựu chính là lều của Cung gia. Thẩm Túy Thạch liền men theo con đường đá nhỏ ở bên ngoài Phù Dung uyển đi đến trước Tử Vân lâu, quả nhiên nhìn thấy một cái lều vô cùng nổi bật, rất dễ nhận ra, liền đi đến.

Thì ra không phải là lều của Cung Khanh, nhưng vì sao nha đầu kia lại nói như vậy? Hơn nữa sao Cung Khanh lại hẹn mình đến lều của Tiết Giai để gặp mặt? Thẩm Túy Thạch thầm cảm thấy có điều kỳ lạ, liền hỏi: “Vừa nãy Cung tiểu thư sai người đến gọi ta phải không?”

Cung Khanh vừa nghe lời hắn, lập tức trong lòng cảm thấy không ổn, liền nói với Thẩm Túy Thạch: “Thẩm đại nhân, xin ngài đi trước một bước, không tiện để lưu lại chỗ này.”

Thêm Bình Luận