Mộ Trầm Hoằng mỉm cười nói : “ Cung tiểu thư thân thể ngàn vàng, e rằng không chịu được sự xâm nhập của hàn khí, trong Minh hoa cung lại không có lò sưởi, hãy cứ ở lại đây thì tốt hơn. Việc này đều do A Cửu gây ra, nếu Cung tiểu thư có chỗ nào không khỏe, ta thân là hoàng huynh của A Cửu, sao có thể an lòng, đừng nói việc đối mặt với Cung Thượng thư mà giải bày, cho nên mong Cung tiểu thư bảo trọng ngọc thể. ”
Vừa nghe đến hai chữ “ ngọc thể ”, trái tim Cung Khanh như thắt lại, hai chữ ấy khi vừa thoát ra khỏi miệng hắn, sao mà nghe lại mờ ám đến vậy …
“ Sắc mặt Cung tiểu thư đỏ quá, có phải là bị sốt rồi không ? ” Vừa nói hắn vừa sán lại định đưa tay lên sờ trán nàng. Cung Khanh không nhịn được nữa, liền ném về phía hắn một ánh mắt sắc lẹm.
Hiển nhiên Thái tử điện hạ không phải là hạng người tham sống sợ chết, hắn nở nụ cười thoảng nhẹ như mây gió biến ánh mắt sắc như dao của nàng thành vô hình, rồi áp bàn tay sạch sẽ ấm áp lên trán nàng.
“ Đúng là hơi nóng, Cung tiểu thư nên ngồi ở trên giường lò 1 thì tốt hơn. ” hắn nói đầy vẻ ân cần, chìa tay ra làm bộ dìu nàng.
1 Giường lò : Còn gọi là giường đất hoặc giường gạch dùng để sưởi ấm, là vật dụng của người phương Bắc Trung Quốc hay dùng.
Cung Khanh mắt hạnh trợn tròn, đã ở vào vùng giáp ranh bão nổi rồi đấy, người cứ dám làm quá thêm chút nữa thử xem! Lão hổ không ra oai ngươi tưởng là mèo ốm à ? Đông cung Thái tử thì đã sao, chòng ghẹo dân nữ cũng cương quyết không được!
Mộ Trầm Hoằng dường như cảm nhận được sát khí hừng hực của Cung tiểu thư, nên rất quân tử nhìn nàng, mỉm cười nói : ” Thuốc còn chưa sắc xong, ta cùng Cung tiểu thư chơi một ván cờ được không ? ”
Việc đó … hừm, chắc muốn đấu văn không đấu võ đây. Cung Khanh thu hồi sát khí, ngồi lên chiếc giường lò để cơ thể ấm áp hơn một chút, nhân tiện hạ hắn một ván để rửa hận trong lòng.
Nước cờ của Thái tử điện hạ chỉ có vậy thôi sao ? Hoàn toàn không chịu nổi một đòn đả kích của nàng. Đã kết thúc ván cờ với thất bại thảm hại, vậy mà thuốc vẫn chưa sắc xong ư ? Lý tổng quản, có thật là ông đi sắc thuốc không đây ?
Chiếc đồng hồ cát đếm ngược thời gian chảy xuống từng chút từng chút một, trong Noãn các không khí ấm áp như mùa xuân, mùi long diên hương phất phơ thoang thoảng.
Cung Khanh chốc chốc lại nhìn ra cửa, mỏi mắt ngóng trông.
Mộ Trầm Hoằng cười cười, tỏ vẻ thấu hiểu tâm tư của nàng nên sai nội thị đứng ngoài cửa :“ Đi xem Lý Vạn Phúc sắc thuốc xong chưa ? ”
Đúng lúc này, Lý Vạn Phúc giống như đã chờ sẵn ngoài cửa liền bưng một bát thuốc xuất hiện, cười hì hì nói : “ Xong rồi, nhưng vẫn còn hơi nóng, Cung tiểu thư cẩn thận kẻo bỏng. ”
Cung Khanh cất lời cảm tạ rồi nhận lấy bát thuốc, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ cho đến hết, haiz … xem như là đã thành công rồi, cuối cùng cũng có thể đi được.
Nàng đặt bát thuốc xuống, nhẹ nhàng nói : “ Đa tạ điện hạ chiếu cố, cho phép thần nữ cáo lui. ”
Mộ Trầm Hoằng cười hi hả : “ Cung tiểu thư, nếu có thời gian thì đến tìm ta chơi cờ, nói chuyện. ”
So với lời mời lần trước thì rõ ràng là lộ liễu hơn nhiều … Cung Khanh mặt đỏ bừng, trong lúc quẫn bách “ dạ ” một tiếng cho có lệ, nhưng trong lòng thầm nghĩ : “ Xin lỗi điện hạ, có rãnh ta cũng chẳng thèm đến. ”
Hắn cười cười nhìn nàng : “ Cung tiểu thư sẽ không giống lần trước chứ, rủ cả một đám người cùng đến ? ”
“ Không đâu. ” Cung Khanh khom người thi lễ, vội bước đi như bay rời khỏi Noãn các, nhìn nàng giống như một chú chim nhỏ sổ l*иg bay đi.
Chiêu cũ như vậy, sao có thể dùng hai lần hả, Thái tử điện hạ.
Ai ngờ, vừa bước xuống bậc thềm đã gặp một thân ảnh yêu kiều đang thướt tha đi đến.
“ Cung tỷ tỷ, sao tỷ lại ở đây ? ”
Mới đầu Tiết Giai tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng sau đó đôi mắt cong cong liền thấp thoáng nét cười dịu dàng.
Cung Khanh thầm kêu xui xẻo, sao lại vừa khéo đυ.ng phải nàng ấy nhỉ, nhưng cũng chẳng có gì là lạ cả, người ta đến tìm biểu ca, hợp tình hợp lý thôi mà. Chỉ có sự xuất hiện của mình ở chỗ này mới là không hợp tình hợp lý thôi.
Lý do vì sao mình xuất hiện ở chỗ này nếu nói ra thì thật dài dòng. Nhưng mặc kệ, cho dù dài dòng thì cũng phải đem việc này giải thích cho rõ ràng, nếu không Tiết Giai trở về Minh Hoa cung nói ra cho mọi người cùng biết, thì lúc đó mình có trăm miệng cũng không biện bạch được.
Thế là Cung Khanh liền đem đầu đuôi ngọn ngành của việc tại sao mình xuất hiện ở đây kể lại chi tiết cho Tiết Giai nghe, cuối cùng nói : “ Thái tử điện hạ sợ ta bị nhiễm lạnh mà sinh bệnh, nên bảo ta đến chỗ này, triệu Tiết ngự y đến bốc thuốc. Việc này xin Tiết muội muội giữ kín giùm cho, nếu để truyền đến tai Hoàng hậu nương nương, nương nương lại trừng phạt An phu nhân hoặc quở trách công chúa, thì chẳng phải là lỗi của ta sao. ”
Tiết Giai ngộ ra nói : “ Thì ra là vậy, An phu nhân sao lại bất cẩn như vậy, để quên tỷ tỷ trong hầm băng, nếu để di mẫu biết được, chắc chắn sẽ trách phạt bà ấy. ”
“ An phu nhân tuyệt không phải cố ý, ta đoán chắc là do cửa hầm băng bị kẹt. ”
Tiết Giai nắm lấy tay nàng đầy vẻ quan tâm : “ Bây giờ tỷ còn thấy lạnh nữa không ? ”
“ Uống một bát canh gừng nóng, lại uống thêm một chén thuốc của Tiết thần y, ta đã không còn gì đáng ngại. ”
“ Tỷ tỷ vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, quay về đắp chăn nằm nghỉ ngơi đi. ”
“ Đa tạ muội muội quan tâm, ta đi trước nhé! ”
“ Dạ, tỷ đi cẩn thận! ”
Cung Khanh thở phào nhẹ nhõm, quay người rời đi. Chỉ mong lần này, nàng ấy có thể giữ mồm giữ miệng, đừng quay về Minh Hoa cung gây ồn ào nữa, sợ nàng ấy quá rồi.
Tiết Giai nheo nheo mắt nhìn hình bóng xinh đẹp của Cung Khanh rời đi, rồi lại nhìn hướng Noãn các, cuối cùng nàng quay người đi đến Dục Tú cung.
Còn chưa đến chính điện, nàng đã nghe thấy ở phía trong vang ra một tràng cười giòn giã, người dám cười buông thả như vậy trong cung Dục Tú, chỉ có mình A Cửu Công chúa.
Tiết Giai mỉm cười bước vào trong điện : “ Công chúa có việc gì mà vui vẻ vậy ? ”
A Cửu sau khi cười ha ha xong mới nói : “ A Giai, lúc nãy Cung Khanh bị nhốt trong hầm băng lạnh quá nên bị ngất đấy. ” Nói xong thì vô cùng hí hửng đưa hai tay xoa xoa má, “ Ai da ! Cười đến nỗi hai má của ta đau hết cả rồi ! ”
Trên mặt Tiết Giai lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng rạng rỡ, hỏi : “ Công chúa cũng không thích nàng ấy sao ? ”
Chỉ một chữ “ cũng ” cũng đủ cho A Cửu cười không ngớt, nàng ta nhíu mày : “ Nghe khẩu khí, thấy ngươi cũng không thích nàng ta đúng không ? ”
“ Thực ra ban đầu thần cũng rất thích nàng ấy, bởi cứ ngỡ rằng nàng ấy an phận hồn nhiên, không tranh giành với ai, nhưng ai ngờ lúc nãy, thần đi qua chỗ biểu ca, nhìn thấy nàng ấy từ trong Noãn các đi ra. ”
A Cửu mày liễu nhíu chặt : “ Cô ta đi tìm hoàng huynh ? ”
“ Thần cũng ngạc nhiên, bình thường thấy nàng ấy rất thâm trầm, cứ ngỡ rằng không muốn tranh giành với người khác, thì ra là lén tìm cơ hội cho riêng mình. ”
A Cửu hừm một tiếng, nói giọng khinh thường : “ Cho dù nàng ta có tự trèo lên chiếu, thì mẫu hậu cũng không để nàng ta đạt được ý đồ của mình đâu, xem ra nàng ta tự rước nhục vào thân rồi. ”
Tiết Giai cười dịu dàng : “ Thần ghét nhất là loại người giả dối, đã muốn gả cho biểu ca rồi, hà tất còn phải làm ra vẻ mình là người siêu phàm thoát tục, ra vẻ thanh cao chẳng thèm đếm xỉa đến. ”
Thực ra đối với Tiết Giai, A Cửu chẳng có tình cảm thắm thiết gì, thậm chí tận trong đáy lòng còn có chút khinh bỉ, bởi phụ thân Tiết Mẫn của nàng ấy, xuất thân vốn chẳng phải dòng dõi trâm anh thế phiệt, sau này ỷ thế dựa vào sự nâng đỡ của Độc Cô Hoàng hậu mới có thể thăng tiến. trong mắt A Cửu, cả lời nói và hành động của Tiết Mẫn đều mang hơi hướng của kẻ nhà giàu mới nổi, còn lúc ở trước mặt của Độc Cô Hoàng hậu và Tuyên Văn đế thì giống như con chó giữ nhà, chẳng có chút tự tôn gì, thực ra việc này không tiện công khai cho mọi người cùng biết.