Đệ Nhất Mỹ Nhân

9.5/10 trên tổng số 14 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nàng là ai? Là kinh thành đệ nhất mĩ nhân dung nhan xuất chúng, tài mạo song toàn, thế mà lại… không ai dám cưới. Hắn là ai? Là Hoàng tử độc nhất của đương kim Hoàng đế, là Thái tử tương lai nắm giữ v …
Xem Thêm

Cung Khanh cố ý nói: “Còn không mau mang đá về cho Cửu Công chúa.”

An phu nhân liên tục xua tay, “Không cần, không cần. Cung tiểu thư nhanh nhanh trở về nghỉ ngơi đi. Điện hạ, nô tỳ xin cáo lui trước.”

Nói xong, bà ấy xoay người chuồn đi cho êm chuyện. Dù sao lúc này Cung Khanh cũng đã khỏe rồi, có Thái tử điện hạ làm chứng, nếu sau đó cơ thể của nàng có xảy ra chuyện gì, thì cũng không liên quan đến bà ta.

Cung Khanh vịn vào hòn giả sơn đứng dậy.

Mộ Trầm Hoằng mỉm cười đưa tay ra, “Để ta đỡ Cung tiểu thư.”

“Không cần, đa tạ điện hạ.” Vừa nhìn thấy hắn đưa cánh tay ra, nàng đã lo lắng, còn hắt xì hơi bốn, năm cái liên tục, mà tất cả đều bắn ra ở trên tay hắn.

Nàng có phần lúng túng, rồi lại không nhịn được thầm cười trong bụng, có thể báo thù hắn bằng việc nhổ nước bọt này kể cũng vui vẻ, ai bảo hắn vừa rồi dám tùy tiện chiếm đoạt nàng.

Hắn không giận, trái lại còn nói với vẻ quan tâm, “Là do Cung tiểu thư bị nhiễm lạnh rồi.” Nói xong, hắn đỡ lấy cánh tay của nàng, mỉm cười nói tiếp: “Ở đây gần Đông cung nhất, tạm thời đến đó dùng Noãn các sưởi ấm cơ thể, rồi uống thêm một bát canh gừng nóng để xua đi hàn khí.”

“Không cần, đa tạ điện hạ, thần nữ xin cáo lui.”

Cung Khanh vội vàng muốn tránh người này, nhưng hắn cản nàng lại, “Vừa rồi là A Cửu hồ đồ, ta làm huynh trưởng của muội ấy, sao có thể không quan tâm cho được. Cung tiểu thư nếu không chịu đi thì tức là không tha thứ cho A Cửu rồi.”

“Thần nữ không dám, chỉ là không tiện đến Đông cung để quấy rối điện hạ, thần nữ quay về Minh Hoa cung là được.”

“Cung tiểu thư không nể mặt ta sao?”

Cung Khanh rốt cuộc đành phải nặn ra một nụ cười, “Thần nữ không dám, chỉ là sợ quấy rối điện hạ.”

Hắn cười: “Sao có thể, ta thích nhất là bị Cung tiểu thư quấy rối.”

Cung Khanh: “…”

Nụ cười của hắn vô cùng trong sáng, chẳng lộ chút nào là đùa cợt cả, giống như hắn thật tâm hoan nghênh nàng đến quấy rầy, khiến cho Cung Khanh một chút cáu kỉnh cũng không có, mà khuôn mặt tự nhiên nóng lên.

Lúc này tên thái giám trông giữ hầm băng mới vội vội vàng vàng mang chiếc áo choàng đến.

Cung Khanh là người vốn ưa sạch sẽ, vừa nhìn thấy chiếc áo choàng không biết tìm ở đâu ra kia thì trong lòng có chút kháng cự, cho dù cơ thể vẫn lạnh run lên từng trận nhưng không muốn khoác chiếc áo kia lên người, nhưng Mộ Trầm Hoằng đã nhanh tay khoác chặt chiếc áo lên người nàng, sau đó đưa tay xuống nhân thể nắm lấy tay nàng.

Điều này thực hơi quá đáng. Nàng đang chuẩn bị nổi giận thì ai ngờ rất nhanh hắn đã buông tay nàng ra, còn tỏ vẻ ân cần nói: “Tay của Cung tiểu thư lạnh quá!”

Cung Khanh: “…”

Ngọn lửa giận dữ vừa mới cuộn lên trong long đã bị dập tắt, bởi lẽ hành vi cầm tay này rất quang minh chính đại, tao nhã lịch thiệp, đạo mạo trang nghiêm, chân thành chu đáo, nếu mà nổi giận thì chẳng phải lộ rõ tự mình đa tình sao.

Nàng hậm hực đi ra khỏi khu vực hòn giả sơn, ánh nắng chiếu rọi khiến cơ thể thêm ấm áp, nàng lại liên tục hắt xì hơi thêm vài cái nữa.

Mộ Trầm Hoằng lập tức nhìn ngó gương mặt của nàng đầy vẻ thân thiết, dặn dò Lý Vạn Phúc: “Nhanh đi nấu một bát canh gừng nóng, rồi truyền Tiết Lâm Phủ vào đợi trong Noãn các.”

Lý Vạn Phúc lập tức chạy lon ton rời đi.

Cung Khanh nghĩ, không thể tiếp tục khước từ sự an bài của hắn, bởi vì cơ thể là của mình, lấy sức khỏe của bản thân để đấu với hắn thì thật không sáng suốt, trong cung này vốn có một dòng nước xiết đang ngầm cuộn chảy, ở ngoài sáng có A Cửu, trong bóng tối có hai mươi mấy vị cô nương xinh đẹp, giờ lại thêm một vị Thái tử điện hạ đang ở trước mắt, đều không phải là những đối thủ dễ dàng đối phó, bất luận thế nào cũng phải tự bảo vệ bản thân mình trước, lúc nãy vừa bị lạnh cóng trong hầm băng, nếu không chăm sóc tốt sẽ dễ sinh bệnh, chi bằng cứ uống một chút thuốc phòng ngừa thì cũng tốt.

Lý Vạn Phúc đi rồi, sau lưng chỉ còn lại vài tiểu thái giám cách hai người mười mấy bước chân, bọn họ lại lặng im không nói lời nào, khiến cho bầu không khí càng thêm mập mờ.

Nàng không muốn đi gần hắn quá, bèn cố tình đi cách sang bên phải một chút, kết quả, chẳng bao lâu sau nàng đã bị dồn đến bãi cỏ ven đường. Hết cách, nàng đành đi chậm lại, muốn nhường cho hắn đi trước. Kết quả, bước chân của hắn cũng chậm đến nỗi không thể chậm hơn, vừa khéo để sánh vai cùng nàng. Nàng đành phải bước nhanh hơn một chút, đại bất kính đi lên phía trước hắn. Đáng tiếc, người ta chân dài, mỗi bước chân chỉ cần lớn hơn một chút, thì thoáng chốc lại kề vai gần bên.

Chắc chắn là cố ý rồi. Trong lòng Cung Khanh mài dao xoèn xoẹt, không chút do dự chuẩn bị bằm nát Thái từ điện hạ như tỏi giã.

Ra khỏi ngự hoa viên là đến một con đường râm mát thông sang Đông cung. Đi thêm một lát thì đến Noãn các phía đông của Ung Minh điện, ngự y Tiết Lâm Phủ đã được triệu đến, đang đứng đợi ở hành lang.

Nhìn thấy Thái tử điện hạ, Tiết ngự y liền cúi người thi lễ.

Mộ Trầm Hoằng phất phất tay : “Cung tiểu thư trong người không được khỏe, Tiết thái y khám cho nàng xem sao. ”

Tiết Lâm Phủ cung kính vâng lời, đi theo Mộ Trầm Hoằng và Cung Khanh vào trong Noãn các.

Vừa bước vào trong, có một luồng hơi ấm mang theo mùi thơm thoang thoảng phả thẳng vào mặt, Cung Khanh lại hắt xì thêm một cái, do trong Noãn các khá yên tĩnh, nên âm thanh này ngân vang giống như bị vọng lại, phía sau vang lên tiếng cười khe khẽ của Mộ Trầm Hoằng.

Cung Khanh mặt nóng bừng, cười ngại ngùng : “Tiết đại phu, trong người ta không có chỗ nào khó chịu cả, chỉ là vừa nãy bị lạnh thôi.”

Vừa hay Lý Vạn Phúc cũng bưng một bát canh gừng nóng hổi đến.

Cung Khanh cố đè nén luồng khí giận dữ chanh chua xuống, một hơi uống cạn bát canh gừng, rồi hướng đến Lý Vạn Phúc cất tiếng cảm tạ.

Sau khi uống bát canh gừng nóng và ở trong Noãn các đầy mùi hương ấm áp, nàng cảm thấy cơ thể đã tốt hơn nhiều, nhưng vừa nãy ở trong hầm băng, khí lạnh như thấu tận gan cốt, không thể chỉ trong chốc lát mà xua tan hết được, sắc mặt của nàng vẫn còn trắng bệch. Nhưng cho dù rất lưu luyến chỗ ấm áp này, nàng cũng không muốn ở lại đây lâu, bởi vì Mộ Trầm Hoằng đang ngồi trước mặt, dùng ánh mắt quan tâm lo lắng nhìn nàng chăm chú, ánh mắt ấy còn dán chặt hơn cả keo bong bóng cá.

Nàng cúi thấp đầu, thấp thật thấp, cho ngươi nhìn, nhìn một chỏm tóc của Lưu Hải 1 ấy

1Lưu Hải : Tiên đồng trong truyền thuyết của Trung Quốc, trươc trán để một chỏm tóc ngắn, cưỡi cóc, tay múa chuỗi tiền.

Trong mắt hắn thoáng ý cười, e hèm … tiểu nha đầu quả là thú vị.

Tiết Lâm Phủ xem mạch cho Cung Khanh, nói thật, lần này một chút ốm yếu cũng không có nên Tiết đại phu không kiềm chế được khạc nhổ trong lòng. Lão phu tốt xấu thế nào cũng là một người có danh trong thiên hạ, được xưng tụng là thần y Quỷ Kiến Sầu, vậy mà Cung tiểu thư cô không có việc gì năm lần bảy lượt cứ sai người tìm ta bắt mạch, ỷ vào việc ta không dám tìm cô để tính tiền đúng không ?

Thế là Tiết thần y thêm một lần nữa trịnh trọng kê một đơn thuốc vô thưởng vô phạt cho Cung tiểu thư rồi buồn bực cáo lui.

Mộ Trầm Hoằng lên tiếng :“ Cung tiểu thư cứ ở lại đây cho cơ thể ấm thêm chút nữa, đợi một lát sắc thuốc xong, uống hết rồi hãy đi. ” Dứt lời, liền sai Lý Vạn Phúc đi sắc thuốc.

Cung Khanh ngồi ở chỗ này thấy ngày dài tựa năm, chẳng muốn nấn ná thêm chút nữa, nên vội vàng nói : “ Thần nữ có thể mang thuốc về Minh Hoa cung tự sắc, không dám làm phiền Lý tổng quản. ”

Lý Vạn Phúc lập tức cười nói : “ Cung tiểu thư đừng nói vậy, lão nô chỉ mong có thể dốc sức vì Cung tiểu thư. ” Nói rồi liền cười hì hì cầm đơn thuốc đi ra. Có thể thăng đến chức Đông cung tổng quản, nếu không hiểu hết tâm tư của chủ nhân, thì cũng chỉ như một sợi len khô.

Thêm Bình Luận