Thế là thiếu nữ quỳ bái hoàng hậu rồi lui khỏi điện, An phu nhân dẫn họ đến Minh Hoa cung, sắp xếp nơi ở, hai người một phòng, Cung Khanh và Hướng Uyển Ngọc được xếp chung.
An phu nhân sau khi sắp xếp thỏa đáng mọi việc, tươi cười nhìn các mĩ nhân nói: “Buổi tối hoàng hậu có bày tiệc ở Liên hoa đài, tiếp sức cho các vị tiểu thư. Thái tử điện hạ cũng tham gia.”
“Thái tử điện hạ” – bốn chữ này làm lòng các cô nương dậy sóng.
An phu nhân vừa đi, Minh hoa cung đột nhiên yên lặng, các cô nương không còn lòng dạ cười nói, lần lượt trở về phòng, bắt đầu chuẩn bị quần áo trang điểm cho buổi tiệc tối nay.
Hướng Uyển Ngọc ở chung phòng với Cung Khanh, sau khi đóng cửa liền “hảo tâm” nhắc nhở: “Muội muội nếu không muốn vào cung, quần áo tốt nhất nên đơn giản một chút.”
Cung Khanh mỉm cười gật đầu: “Tỷ tỷ nói rất đúng.”
Hướng Uyển Ngọc lại tiếp lời: “Muội đến giúp tỷ trang điểm được không, bình thường đều là thị nữ làm giúp tỷ, tỷ tự làm thì không đẹp.”
Cung Khanh vẫn cười đáp: “Được ạ, được ạ.”
Hướng Uyển Ngọc sợ nhất là Cung Khanh tranh cướp với mình, nên kiếm cớ để Cung Khanh bận trang điểm cho nàng ấy mà không có thời gian trang điểm cho bản thân.
Thực ra Cung Khanh vốn cũng không có ý định trang điểm, sau khi sửa soạn tỉ mỉ cho Hướng Uyển Ngọc xong, cũng sắp đến giờ tiệc tối, nàng thay một bộ váy màu trắng sữa, giữa mày dán một đóa hoa mai, rồi cùng Hướng Uyển Ngọc bước ra ngoài.
Ngoài hành lang đèn l*иg chiếu rọi sáng như ban ngày, các người đẹp lần lượt từ trong phòng bước ra, xiêm y lộng lẫy, nhan sắc rực rỡ. Cả hành lang chỉ trong thoáng chốc đã trở nên nhộn nhịp, hương thơm lan tỏa, bên các người đẹp hoa không còn sắc và cả trăng sao cũng bị lu mờ.
Các thiếu nữ đang tuổi dậy thì, mỗi người một vẻ, người đoan trang, người kiều diễm, người dịu dàng, ai cũng đều xinh đẹp muôn phần. Những mái tóc mây được vấn theo nhiều kiểu, kiểu phi tiên, kiểu linh xà, kiểu phản vãn, kiểu lạc du, kiểu sầu lai, kiểu bách hợp…
Những bông hoa khảm thì lại càng cầu kỳ, không giống Cung Khanh giữa chân mày chỉ điểm một đóa hoa mai, là loại phổ thông nhất. Bọn họ mỗi người một kiểu, giữa chân mày của Hứa Cẩm Ca là một chú cá nhỏ màu đỏ, làm tôn lên nước da trắng như bạch ngọc của nàng ấy. Còn bông hoa khảm của Kiều Vạn Phương vô cùng kỳ lạ, giống như lá liễu, lại mỏng như cánh ve, không nhìn ra được là làm bằng chất liệu gì, khi bước nhẹ làm tôn lên sự sinh động của đôi mắt đẹp. Ai nhìn thấy cũng rất hiếu kỳ, nhưng lại không tiện hỏi, chỉ có Tiết Giai tự nhiên kéo tay Kiều Vạn Phương cười nói: “Hoa khảm của tỷ tỷ được làm bằng gì vậy? Sao trông sinh động thế?”
Kiều Vạn Phương mỉm cười ngọt ngào: “Được làm bằng cánh chuồn chuồn, sau đó nhuộm màu.”
Tiết Giai thích thú vỗ tay: “Thật là một ý hay, sau này muội cũng sẽ thử làm xem sao.”
Hướng Uyển Ngọc lúc soi gương trong phòng thì có đến tám phần tự tin, nhưng giờ nhìn những người đẹp khác, lòng tự tin giảm xuống chỉ còn phân nửa, cứ ngỡ bên cạnh còn một người mặt mộc có thể làm nền, làm nổi bật sự quyến rũ của mình. Nhưng ai ngờ, nhan sắc mộc mạc của Cung Khan lại làm nổi bật sự trang điểm quá đậm của nàng, nhìn tầm thường quá đỗi.
Một hàng mĩ nhân nối gót nhau bước đến Liên hoa đài, theo danh vị trên bàn mà lần lượt ngồi vào từng chỗ. Một lát sau, chỉ nghe thấy tiếng quan thị vệ truyền Hoàng hậu, Thái tử giá đáo, mọi người liền đứng dậy rời chỗ ngồi cung nghênh.
Một chuỗi âm thanh tinh tang của y phục vang lên, Hoàng hậu dẫn Thái tử, Công chúa bước vào trong điện, cung nữ, thị vệ theo hầu chia làm hai hàng cùng bước vào.
“Mọi người hãy ngồi xuống, không cần câu nệ.” Hoàng hậu ngồi trên ghế trên, Thái Tử Mộ Trầm Hoằng và Cửu Công chúa lần lượt ngồi hai bên. Nhã nhạc nổi lên, yến tiệc chính thức được bắt đầu. Các cung nữ tay bưng canh cùng các món ăn lần lượt bày lên bàn, đều là cá loại cao lương mỹ vị. Dưới ánh nến, cả cung điện kim ngọc mãn đường, ngọc ngà châu báu sáng chói lóa, tót ra một không khí xa hoa làm người ta lóa mắt.
Các thiếu nữ ở đây đều là con nhà quyền quý, sinh ra đã ngậm ngọc, nhưng tuy đã quen với việc cơm ngon áo ấm, thì giờ nhìn thấy cảnh này cũng vô cùng kinh ngạc. Kiểu phú quý xa xỉ đến vậy là cái dễ gợi lên du͙© vọиɠ và dã tâm trong lòng người ta nhất.
Buổi cung yến hôm nay vì có sự xuất hiện của vị Thái tử điện hạ “Tiếc thạch như ngọc, liệt tùng như thúy, lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị” mà không khí càng thêm tế nhị. Một bầu không khí ấm áp, giống như đầu xuân vạn vật đâm chồi nảy lộc, không động tĩnh gì, vấn vít cùng mùi trầm hương.
Trong các cô nương ở đây thì có quá nửa một lòng đang hướng về Thái tử. Muốn nhìn chàng nhưng lại không dám ngẩng đầu, phải tỏ vẻ e thẹn thục nữ, mắt không được liếc, cúi đầu khép mày. Cung Khanh nhìn mà thấy mệt thay cho họ.
Trên bàn tiệc chỉ có duy nhất Tiết Giai thần sắc tương đối tự nhiên. Vì biểu muội nhìn biểu ca là danh chính ngôn thuận, nên nàng có thể mở to mắt mà nhìn Mộ Trầm Hoằng.
Nhưng vị thái tử điện hạ này từ lúc bước vào điện đến giờ không nói một tiếng nào. Nếu không phải lúc nãy dưới mắt Cung Khanh có một đôi long hài màu tím đế trắng bước qua thì nàng vẫn còn cho rằng vị thái tử điện hạ kia lúc này không có ở trong điện.
Hoặc là có thể giờ chàng ta đang nhìn các người đẹp, hai mươi tư mĩ nữ ở trong điện, nếu nhìn hết từng người một thì cũng cần phải có thời gian. Nên nàng đoán thái tử điện hạ giờ đang rất bận.
Sau khi Độc Cô hoàng hậu ban rượu xong, bèn cười nói: “Mọi người cứ tự nhiên, không cần câu nệ, nhưng nếu chỉ uống rượu không thôi e cũng vô vị, chi bằng chúng ta chơi tửu lệnh, mọi người thấy sao?”
A Cửu tán đồng: “Hay đấy, mọi người ở đây đều vào cung vì lễ hội hoa, vậy lấy lễ hội hoa làm chủ đề, nhưng trong mỗi câu phải có một từ ‘xuân’.”
Rõ ràng Hoàng hậu muốn nhân việc chơi tửu lệnh để kiểm tra học thức và khả năng ứng biến của các cô nương.
A Cửu quay sang Mộ Trầm Hoằng: “Hoàng huynh thấy thế nào?”
Bỗng nhiên tất cả yên lặng.
“Hay!” Vị thái tử điện hạ này cuối cùng cũng nói được một từ, bộ dáng lười nhác dường như chẳng có hứng thú gì.
Độc Cô hàng hậu mỉm cười nhìn Tiết Giai: “Vậy chúng ta bắt đầu từ A Giai nhé.”
“Di mẫu cố ý làm con xấu hổ mà, rõ ràng người biết con không biết làm thơ…” Tiết Giai đứng dậy dẩu môi nũng nịu, trông vô cùng đáng yêu, so với các người đẹp đoan trang đang ngồi nghiêm chỉnh trên bàn tiệc thì sự hoạt bát tự nhiên của nàng càng trở nên đặc biệt.
Độc Cô hoàng hậu bật cười: “Ngươi không biết vậy thì ta phạt ngươi một chén.”
Tiết Giai cũng không thoái thác, uống một hơi cạn chén rượu, quay sang người ngồi bên phải nói: “Hứa tỷ tỷ vậy là đến lượt tỷ tỷ rồi.”
Hứa Cẩm Ca đứng dậy đọc: “Vạn tía thiên hồng như tú cẩm, phổ thiên đồng khánh nhất gia xuân.” Giọng nói của nàng thánh thót du dương, vô cùng dễ nghe.
Độc Cô hoàng hậu cười khen: “Hay lắm, có khí thế hào hùng.”
Tiếp đến là Kiều Vạn Phương, nàng ngâm: “Nhất lộ xuân ý nhiễm bích tùng, vạn thiên phương phi tạ đông phong.”
Độc Cô hoàng hậu cũng cười khen hay.
Hướng Uyển Ngọc trong lòng thầm lo lắng, nàng bình thường cũng đọc sách viết chữ, nhưng thi từ ca vũ không phải là điểm mạnh của nàng, đặc biệt là việc ứng đối tại chỗ để kiểm tra khả năng ứng biến như thế này. Chính vì thế đêm Nguyên Tiêu, mẫu thân Hàn thị mới để Cung Khanh thay nàng đi giải đố đèn.
Trong lúc khẩn cấp nàng thò tay ra véo vào mu bàn tay Cung Khanh dưới gầm bàn, Cung Khanh hơi liếc mắt nhìn, thấy khuôn mặt lo lắng của nàng, liền hiểu ra.
Nàng kéo tay Hướng Uyển Ngọc lại, viết hai hàng chữ vào lòng bàn tay của nàng.
Lúc này tửu lệnh vừa hay chuyển đến chỗ Hướng Uyển Ngọc.
Nàng đứng dậy ngâm: “Tự tại đào lý bất tranh xuân, thưởng hồng chích ví hạ hoa thần.”
Độc Cô hoàng hậu gật đầu: “Vô ý tranh xuân, rất hay.”