Cung Cẩm Lan vội vàng dắt phu nhân ra thi lễ, Cung Khanh cũng theo đó cúi đầu hô vạn phúc.
Mộ Chiêu Luật quét mắt nhìn xuống thiếu nữ đang cúi đầu.
Y phục đơn giản thanh nhã, mái tóc che ngang, đóa mai xanh điểm giữa chân mày hòa cùng với sắc hoa trên cổ áo, giống như gió thổi bay một đóa, rụng nhẹ nơi chân mày vậy, còn làn da ấy thì trắng hương cả bạch ngọc đang đeo trên cổ, đúng là làm người ta…
Cung Khanh tuy không ngẩng lên nhìn, nhưng cảm nhận được ánh mắt đang dán chặt vào khuân mặt mình, nàng càng khép mi mắt, tránh ánh nhìn chăm chú của hắn ta.
“Vương gia, mời.” Cung Cẩm Lan cúi người mời hắn đi trước.
Mộ Chiêu Luật quét mắt nhìn đám tiến sĩ khom lưng đưa danh thϊếp, khóe môi dường như hơi nhếch lên, cất bước.
Cung phu nhân đưa mắt nhìn theo vị Vương gia quyền quý thần bí khó đoán nhất trong triều, lòng thầm hừ một tiếng: “Có gì mà kiêu ngạo, chẳng qua là cháu ruột của hoàng thượng thôi.”
Trong vườn treo đèn kết hoa vô cùng rực rỡ, nổi bật một khung cảnh phồn vinh thời hưng thịnh.
Dạ yến đặt tại sân khấu ven hồ, còn bàn tiệc hậu cung đặt ở chỗ khác, cách một bức rèm ngọc, ngồi trong bàn tiệc có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, về tướng mạo người mới, cũng có thể nhìn tương đối rõ.
Các mệnh phụ được cung nga sắp xếp vào chỗ ngồi, Cung phu nhân thân phận cao quý, ngồi ở hàng ghế thứ hai sau hoàng hậu, Cung Khanh không có việc gì ngồi luôn sau mẫu thân.
Nhìn qua rèm ngọc, trên sân khấu ven hồ, đúng là muôn hồng nghìn tía, quan viên trong triều từ tam phẩm trở lên đều mặc quan bào màu tím, các tân tiến sĩ lại mặc áo hồng bào, đầu đội mũ cánh chuồn, bên trên cài hoa. Đây đều là do Tuyên Văn đế ban thưởng.
Thanh niên thư sinh mặc thế thì cũng tạm được, nhìn giống như là tân lang vậy. Còn các tiến sĩ già, nếp nhăn đầy mặt, ăn mặc như thế, thật là… Nhưng dù nói thế nào, thì mặc màu đỏ tím cũng là đúng rồi, đi làm quan chẳng phải chỉ mong có được một tương lai như thế?
Cung phu nhân ánh mắt hấp háy nhìn xung quanh, cùng hàn huyên với các phu nhân tiểu thư thân quen, thuận lợi mọi bề.
Cung Khanh tương đối thờ ơ với cảnh tượng trước mắt. Thuở thiếu thời nàng vốn cũng có nhiều bạn đồng trang lứa, nhưng càng lớn càng trở nên xinh đẹp, hai năm trước lại được xưng là kinh thành đệ nhất mỹ nhân, thì các khuê nữ lần lượt rời xa, chẳng ai muốn ở cạnh nàng bởi dễ bị so sánh.
Đạo lý cây to đón gió nàng hiểu rõ, nên càng lớn nàng càng đơn giản, Quỳnh lâm yến đêm nay, nàng chọn một chiếc váy bình thường nhất, sau khi nhập tiệc liền yên lặng ngồi bên mẫu thân.
Được một lát là đến nghi lễ hoàng đế xuất hiện trước thủy tạ.
Quần thần dời chỗ ngồi tiến hành quỳ lạy, hoàng đế hoàng hậu lần lượt an tọa, quần thần đứng dậy tham bái.
Trước ngự tọa một vị thần quan hô to: “Nhập tiệc, mời mọi người vào chỗ.”
Sau đó, nhã nhạc bắt đầu được tấu lên.
Lúc này, quan chủ khảo đại học sỹ Tưởng Đồng Trinh dẫn toàn thể tiến sĩ tiến hành tam quỳ cửu khấu, sau đó tân khoa trạng nguyên Thẩm Túy Thạch đại diện các tiến sỹ dâng tạ biếu với Tuyên văn đế.
Nhìn qua rèm ngọc, Cung Khanh thấy một nam tử bước ra hành lễ trước ngự tọa.
Ánh nến đỏ trên chân đế cao chiếu lên khuôn mặt anh tuấn, lông mày lưỡi mác, mắt sáng như sao. Cùng là hồng bào, nhưng chàng mặc lên lại khác hẳn với những người khác, không chút tầm thường, mà trái lại còn có phần tăng thêm vẻ tuấn tú khoáng đạt.
Đây chính là tân khoa trạng nguyên Thẩm Túy Thạch, Cung Khanh thầm tán thưởng.
Lúc này cả trong ngoài rèm đều yên lặng, Thẩm Túy Thạch thân như ngọc tạc, tiếng tựa ngọc rơi, thoáng như sóng thổi qua sông lặng. Nội dung tạ biểu hoa mỹ lưu loát, hành văn như nước chảy mây trôi, lại có phần khí khái anh hùng.
Đây đúng là nam tử khiến cho người ta phải kinh ngạc tán thưởng.
Các khuê nữ ở trong rèm lần lượt bị thu hút ánh nhìn, ngưỡng mộ tướng mạo hơn là lời biểu, phải rất lâu trong rèm không có tiếng động, đến cả Cửu công chúa cũng nhìn Thẩm Túy Thạch chằm chằm.
Cung Khanh cầm chén rượu lên, nhấm nháp một chút.
Đồ tốt dương nhiên sẽ có nhiều người muốn chiếm giữ, nên mới có biết bao người muốn tranh giành ngai vàng trên điện kim loan, vì chỉ có ngồi ở đấy, thì toàn bộ đồ tốt trong thiên hạ mới là của mình, không cần phải tranh giành với ai, chỉ cần cử động một ngón tay là người khác phải tự nhiên dâng tặng.
Cung phu nhân không nghe tạ biểu, ánh mắt quét qua ánh mắt các khuôn mặt của nam tử trẻ bên ngoài rèm. Cung Khanh dương nhiên biết rõ mục đích của mẫu thân, nàng đã quá hiểu bà, buổi tiệc nayfd, chỉ có khỏng ba người có thể dược Cung phu nhân để ý.
Người thứ nhất vẫn là tân khoa trạng nguyên Thẩm Túy Thạch
Người thứ hai là Duệ vương Mộ Chiêu Luật.
Và còn một người nữa, chính là đông cung thái tử Mộ Trầm Hoằng.
Thẩm Túy Thạch không cần phải nói. Có thể lọt vào mắt xanh bệ hạ tất là phượng hoàng trong nhân gian.
Còn Duệ Vương tóc mai như lưỡi dao, lông ma như nét mác, trang nghiêm điềm tĩnh. Nhưng đáng tiếc cũng là người trong hoàng gia, hơn nữa, mẹ của Duệ Vương, Giang vương phi, luôn là người Cung phu nhân không ưa nhất.
Còn với thái tử Mộ Trầm Hoằng, nói hắn “ Tĩnh thạch như ngọc, liệt tùng như thủy, lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị” cũng không có gì quá đáng. Nhưng điều mẫu thân không muốn nhất là để nàng vào cung, cho dù Thái tử là tiên nhân hạ phàm thì bà cũng không đồng ý.
(Tĩnh thạch như ngọc, liệt tùng như thủy, lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị: Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh, vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh. Đây là câu thơ xuất phát từ “bạch thạch lang khúc” của Nhạc Phủ, đại ý ca ngợi vẻ đẹp của nam tử)
Cho nên Cung Khanh có thể chắc chắn, ngoài ba người này, thì người trọng sắc như mẫu thân mình có nhìn kẻ khác cũng không để ai vào mắt.
Quả như nàng dự liệu, Cung phu nhân đúng là ngoài ba người này ra thì chẳng nhìn ai vừa mắt nữa, nhưng trong ba người ấy ngoại trừ Thẩm Túy Thạch, thì hai người còn lại đểu không phải là đối tượng của nhi nữ. Vì vậy ánh mắt của Cung phu nhân liền dán chặt vào người tân trạng nguyên. Quả nhiên càng nhìn càng thích, càng nhìn càng hài lòng, sau này nếu con rể là trạng nguyên thì đúng là một giai thoại đẹp của kinh thành.
Tạ biểu ngâm xong, Thẩm Túy Thạch trở về chỗ ngồi, Cung phu nhân lúc này mới chuyển ánh mắt sang các nữ nhân trong rèm ngọc, xem xem có ai là đối thuê cảu nhi nữ nhà mình.
Độc Cô hoàng hậu ngồi bên trên đoan chính nghiêm trang, y phục chỉnh tề, có phong thái bậc mẫu nghi thiên hạ, còn Cửu công chúa ngồi bên cạnh bà hôm nay trang điểm vo cùng diễm lệ, thu hút ánh nhìn, nhưng Cung phu nhân nhủ thàm trong bụng, cho dù Cửu công chúa y phục sang trọng trên người có khoác cả mây ngũ sắc cũng không thể bì được với nhi nữ nhà mình mặc áo vải giản dị.
Khi ánh mắt nhìn xuống phía dưới hoàng hậu, trái tim Cung phu nhân như bị ai bóp nghẹt.
Không ngờ bà ta cũng đến.
Người đàn bà khiến cho Cung phu nhân khó chịu chính là mẫu thân cảu Duệ vương, Giang vương phi.
Nhớ lại hai mươi mấy năm trước, lúc hai người vẫn còn thân thiết. Năm đó lão Duệ vương đối với Cung phu nhân có chút tình ý, ai ngờ Giang thị dùng chút thủ đoạn làm lão Duệ vương thay đổi chủ ý, cưới bà ta làm vương phi. Cung phu nhân tuy không có ý chung thân với lão Duệ vương, nhưng bị người khác cướp tay trên, mà người cướp đi lại chính là bạn thân nhất của mình nên trong lòng tổn thương ghê gớm. Từ đó quan hệ của hai người càng xa cách.
Sau khi lão Duệ vương ta thế, giang thị chuyển đến biệt viện ở ngoại thần, lễ phật tu hành, dường như đoạn tuyệt với các quý phụ chốn kinh thành, không ngờ năm nay bà ta cũng xuất hiện tại Quỳnh Lâm yến.
Ở bên kia, Thẩm Túy Thạch ngâm xong tạ biểu, Tuyên Văn đế bắt đầu cất lời. vẫn là bài của những năm trước, thông cáo cho các thần tử mới phải tuân thủ kỷ cương giữ gìn phép nước, làm tròn chức trách, sau này quyền cao chức trọng, tận lực cho triều đình, đương nhiên sẽ được hưởng không hết vinh hoa phú quý.