Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 22: Vung tiền

« Chương TrướcChương Tiếp »
Qua một đêm.

Thời điểm Thẩm Chân tỉnh lại, sự ghê tởm trong dạ dày rốt cuộc cũng giảm xuống.

Nàng có cảm giác như được hồi sinh.

Đường Nguyệt hầu hạ Thẩm Chân rửa mặt trang điểm, hôm nay còn cố ý giúp nàng chải một búi tóc phụ nhân, cần cổ tuyết trắng lộ ra bên ngoài, khiến nàng càng tăng thêm vài phần vũ mị của thiếu phụ.

Thẩm Chân nhấc váy xuống lầu, đi được một nửa, vừa vặn nhìn thấy Lục Yến đang nói chuyện cùng nữ nhi của bà chủ khách điếm.

Hôm nay hắn mặc một kiện trường bào màu xanh thẫm, vạt áo thêu hoa văn màu vàng kim, đầu đội ngọc quan, những bộ trang phục thuần sắc như thế khiến hắn thoạt nhìn càng thêm mạnh mẽ, tiêu sái.

Cô nương kia khom lưng rót đầy ly trà cho hắn.

Đôi mắt Lục Yến thâm thúy, ngữ khí nhu hòa, "Đa tạ Trang cô nương." Vị cô nương này tên gọi Trang Nguyệt.

Bị hắn nhìn như thế, sắc mặt Trang Nguyệt lập tức trở nên đỏ bừng, "Vệ công tử là khách, không cần quá mức khách sáo."

Lục Yến cong cong khóe môi, rũ mắt nhìn chung trà trong tay, lắc nhẹ rồi nhấp một ngụm.

Lát sau, Trang Nguyệt mở miệng nói: "Vệ công tử hỏi thăm về cửa hàng trang sức, có phải là muốn mua chút đồ cho Tần cô nương?"

Tần Nhiêu là tên giả của Thẩm Chân.

"Phải."

Trang Nguyệt giơ tay vuốt lại tóc mai ở thái dương, ôn nhu nói: "Tần cô nương có thể được ngài cứu, thật sự là người có phúc." Dừng một chút, lại nói: "Không bằng như vậy, chờ lát nữa Tần cô nương xuống dưới, Nguyệt Nhi sẽ đi theo chỉ đường?"

Nghe vậy, Lục Yến buông chung trà, nói: "Mới đến còn nhiều chỗ không rõ, làm phiền cô nương."

Chưởng quầy đang đứng ở một bên, cũng chính là mẫu thân của Trang Nguyệt tiếp lời, "Vệ công tử khách khí, chỉ là một chuyện nhỏ không tốn sức gì thôi. Nói tới châu thoa, trang sức mấy thứ này, Xuân Lệ các ở Dương Châu chúng ta chính là nơi có nhiều đồ tốt nhất......"

Thẩm Chân đang đứng ở chỗ ngoặt cầu thang nghe bọn họ nói chuyện liền đoán được hắn đã nói tốt về vấn đề thân phận.

Nàng nhớ tới lời hắn dặn dò, ho nhẹ một tiếng, đi ra ngoài.

Trang Nguyệt quay đầu nhìn lại.

Nghe được thanh âm phát ra, nàng liền đoán được hẳn là vị Tần cô nương kia xuống dưới, đang chuẩn bị nhìn một cái xem tư dung của mình so với nàng có thể hơn kém bao nhiêu, Thẩm Chân liền xuất hiện ở trước mặt.

Trời ạ, đây là tiên tư ngọc sắc cỡ nào?

Hai tròng mắt Trang Nguyệt trợn tròn, nháy mắt như mất đi giọng nói.

Phải nói rằng, luận tư sắc, Thẩm Chân chưa thua ai bao giờ.

Hai cặp mắt trong suốt tựa thạch trong thanh tuyền chọc người yêu thích, nhưng nếu nhìn lâu một lát, liền phát hiện sóng mắt kia lưu chuyển, vũ động, lại giấu giếm vài tia nhu tình, kiều diễm.

Một đôi mắt đã đẹp như vậy, ai còn dám sinh tâm tư cùng nàng so sánh?

Mẹ con hai người sắc mặt một người so với một người càng thêm xấu hổ.

Dương Châu sinh mỹ nhân, tư sắc lung linh, mềm mại như nước, thực sự không thiếu, cho nên các nàng thực không đoán được, Thẩm Chân có thể xinh đẹp như vậy.

Thẩm Chân đi đến bên người Lục Yến, thấp giọng nói một câu: "Đều do Nhiêu nhi dậy muộn, để gia phải chờ lâu." Nói thật, Thẩm Chân hiện tại vô cùng cảm tạ cái tên Tần Nhiêu này, hai chữ này với nàng mà nói, tựa như một tầng che lấp.

Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Lục Yến mang theo một cỗ ý cười mê hoặc.

Ánh mắt thâm tình làm khí chất hắn thay đổi. Không còn lạnh nhạt, tự chủ, hắn giống như thật sự trở thành Vệ Hiện của Vệ gia, thành một công tử giàu có, không hiểu nhân tình thế thái.

"Chờ thêm một lát nữa cũng không sao." Hắn nhìn nàng nói.

Nếu không phải Thẩm Chân vô cùng rõ ràng tính tình Lục Yến, nàng thậm chí cũng cho rằng trước mắt thật sự là một khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc.

Lát sau, Trang Nguyệt cùng bọn họ từ khách điếm đi ra ngoài, hoà vào phố xá phồn hoa.

Người ta nói Dương Châu xưa nay giàu có, đông đúc, lời này quả thực không sai.

Thời điểm đám người họ đến La Thành, nhìn thấy trước mắt quỳnh lâu ngọc vũ vô số, các loại cửa hàng san sát nhau, có quán rượu, có dược phường, có cửa hàng vải vóc tốt nhất, còn có cả cửa hàng chuyên làm các loại điểm tâm nóng hổi.

Trên đường rộn ràng nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt.

Tuy sự thịnh vượng của nơi đây chưa thể sánh ngang với Trường An, nhưng so với Lạc Dương hay các nơi khác mà nói, cũng không hề kém.

Chưa hết thời hạn một nén nhang bọn họ đã tới nơi, Thẩm Chân nhìn thấy một tấm biển sơn đen chữ vàng, trên đó viết rõ ba chữ -- Xuân Lệ các.

Trước khi bước vào cửa hiệu, Trang Nguyệt còn cố ý thấp giọng nói một câu, "Xuân lệ các tuy trang sức tinh xảo đẹp đẽ, nhưng giá cả cũng là đắt nhất."

Nghe thấy thanh âm, chưởng quầy Xuân Lệ các ngẩng đầu, nhìn thấy bọn họ, ngay sau đó lập tức khom lưng tiến lên nghênh đón, nói: "Khách quan có muốn vào trong xem một chút?"

"Đi thôi." Lục Yến nói.

Đến khi vào trong phòng, Thẩm Chân nghe chưởng quầy dong dài không ngừng mà giới thiệu, "Tầng dưới đều là trâm cài trân châu có xuất sứ từ Tây Vực. Tầng này là trâm phỉ thúy cùng hoa điền từ kinh thành tới, trên cùng là khuyên tai cùng vòng cổ ngọc trai do nghệ nhân bản địa Dương Châu làm, không biết cô nương thích loại nào?"

Châu báu trang sức rực rỡ muôn màu, khiến người ta nhìn hoa cả mắt.

Thẩm Chân nếu chỉ là một cô nương chưa hiểu việc đời, chỉ sợ sẽ bị số châu báu trước mặt làm cho loá mắt, nhưng nàng không phải, nhớ lại mấy tháng trước, nàng vẫn còn là đích nữ của phủ Vân Dương hầu.

Từ nhỏ đến lớn, cha mẹ thương, tổ mẫu yêu, ngay cả hai tỷ tỷ cũng cho nàng không ít. Trong nhà, nàng chính là người có nhiều tiền tiêu vặt nhất.

Những chưởng quầy của các cửa hàng trang sức ở thành Tây Trường An, mỗi khi thấy nàng, đều cười như muốn nở hoa.

Lát sau, Thẩm Chân duỗi tay nhấc lên một chiếc khuyên tai phỉ thúy, nhìn ánh nắng bên ngoài, nói: "Ta thấy cái này không tồi."

Thấy trang sức Thẩm Chân vừa chọn, thái độ chưởng quầy lập tức thay đổi nghiêng trời lệch đất, có thể trong nhiều trang sức như vậy liếc mắt một cái liền lấy ra cực phẩm, hiển nhiên cũng là người thường xuyên tiếp xúc với nhiều trân bảo thực sự.

Chưởng quầy nhanh chóng xoay người lại, lấy từ phía dưới tủ ra một cái tráp màu tím sẫm.

Khi cái tráp được mở ra, Thẩm Chân liền biết đây không phải ngọc thạch tầm thường, tuy nhìn qua đều là phỉ thúy giống nhau nhưng nếu so mấy thứ đồ vật bên ngoài này với miếng ngọc bách trong tráp kia, chính là cách biệt một trời một vực.

Thẩm Chân đang không biết nên chọn cái nào, Lục Yến liền đặt tay lên trên eo nàng.

Trên đầu phát ra thanh âm nam nhân trầm thấp, tràn đầy từ tính, "Nàng có thích không?"

Thẩm Chân bị ngữ khí hắn làm cho da đầu tê dại, liền tùy tay cầm cả hai cái, quay đầu lại, ra vẻ khó xử nói: "Cả hai thϊếp đều thích, nên bây giờ không biết lựa chọn chiếc nào đây, chàng thấy cái nào càng đẹp hơn chút?"

Thẩm Chân tuy biết Lục Yến chắc chắn sẽ hào phóng vung tiền để bộc lộ tài phú, nhưng nàng lại không nghĩ rằng, hắn thế mà bưng lên toàn bộ tráp trước mặt, đi tới chỗ chưởng quầy, nói: "Gói tất cả những thứ này lại."

Lời này vừa ra, Thẩm Chân thật sự nghẹn họng nhìn trân trối, ngay cả chân tóc cũng cứng đờ.

Nàng không khỏi cảm thán: Đại nhân, hành vi này của ngài nếu so sánh với kẻ ăn chơi trác táng nhất trong kinh thành, chỉ sợ hắn đều phải xấu hổ tự nhận không bằng.

Thẩm Chân đi đến bên cạnh hắn, véo nhẹ cánh tay, tựa như muốn ám chỉ hắn có tiền cũng không thể tiêu như vậy......

Nhưng Lục Yến lại ngoảnh mặt làm ngơ, tiêu một lần chính là 600 lượng bạc.

600 lượng đã đủ mua một tòa phủ đệ!

Sau khi rời khỏi cửa hàng, Thẩm Chân vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt Trang Nguyệt nhìn Lục Yến đã hoàn toàn thay đổi.

Không có nguyên do gì khác, Trang Nguyệt tuổi nhỏ mất cha, chỉ còn mẫu thân quả phụ, và một đệ đệ sống nương tựa lẫn nhau, mà toàn gia bọn họ đều dựa cả vào sinh ý của khách điếm mà sống qua ngày. Tuy rằng nhìn qua khách điếm kinh doanh không tồi, nhưng thuế Dương Châu gần đây càng ngày càng cao, cuộc sống bọn họ cũng càng lúc càng khó khăn.

Nếu như mới đầu ánh mắt nàng nhìn Thẩm Chân còn có một tia khinh thường, thì tới giờ phút này, lại biến thành hâm mộ.

Chọn mua đồ vật xong, bọn họ đi vào một tửu lâu sang trọng.

Không hề ngoài ý muốn, Lục Yến lại gọi một bàn những món ăn trân quý, mỹ vị.

Theo quy củ ăn không nói, ngủ không nói, phải đến khi cả ba người đều dừng đũa, Lục Yến mới thuận miệng nói: "Trang cô nương có biết chỗ nào ở Dương Châu có phủ đệ thích hợp để ở lại hay không?"

Trang Nguyệt nhướng mày nói: "Vệ công tử muốn mua phủ đệ ở Dương Châu sao?"

Lục Yến cười nói: "Đúng thế, ba đời Vệ gia đều buôn bán tơ lụa, ta thấy Dương Châu giàu có, đông đúc, nên dự định ở đây thành lập mấy cửa hàng, nhân tiện cũng đặt mua tòa nhà để có chỗ đặt chân."

Trang Nguyệt suy tư một lát, nói: "Với gia thế của Vệ công tử, phủ đệ tầm thường chỉ sợ không vừa ý, ta chỉ biết cách Dương Châu năm dặm là nơi có nhiều toà nhà đẹp đẽ, tao nhã nhất, chỗ đó có một toà Thủy các, còn có một con sông nhỏ chảy qua, cây xanh được trồng dọc theo bờ, phong cảnh tuyệt sắc. Quan to hiển quý Dương Châu, đều sống ở đó."

Lục Yến dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, nói: "Không biết Trang cô nương có thể giúp tại hạ chỉ đường?"

Trang Nguyệt dừng lại một lúc mới nói: "Hôm nay hơi muộn, nếu Vệ công tử không vội, ngày mai ta sẽ dẫn đường?"

Lục Yến gõ bàn, nói một câu "Tốt."

Rời khỏi tửu lâu, Lục Yến lại đưa Thẩm Chân đi dạo cửa hàng son phấn, vải vóc, chờ tới khi trở lại khách điếm, đã là lúc chạng vạng.

Bóng đêm dần dần bao phủ, khách điếm chung quanh đã thắp đèn, ánh nến theo gió lay động, trên mặt đất, ánh đèn thay đổi thất thường.

Lúc này bên trong khách điếm chỉ còn có mấy nam nhân dáng người to khoẻ đang ngồi uống rượu.

Trên người bọn họ mặc quần áo làm từ vải bố thô sơ, nhìn qua cùng bá tánh tầm thường cũng không khác biệt gì, chỉ là ánh mặt bọn họ khi dừng trên người Thẩm Chân cùng Lục Yến lại mang theo một tia đánh giá, ánh mắt như vậy tuyệt đối không thể là người lương thiện.

Tuy gần đây Thẩm Chân cũng trải qua không ít chuyện, nhưng nói cho cùng, nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương chốn khuê phòng.

Phía sau lưng bị từng đạo ánh mắt dò xét bám theo thực sự khiến nàng bất an.

Nàng theo sát Lục Yến, lên cầu thang, đi qua hành lang dài, rồi vào phòng cho khách.

Đi cả một ngày, Thẩm Chân vốn dĩ đã mỏi mệt tới cực điểm, đột nhiên nhìn thấy một đám người nguy hiểm như vậy, cơn buồn ngủ liền nháy mắt tan biến.

Thẩm Chân giương mắt quan sát Lục Yến, chỉ thấy hắn sớm đã dỡ xuống ngụy trang ban ngày, trong lúc nhất thời lại trở về là Lục đại nhân thần sắc nghiêm nghị.

Biến đổi linh hoạt như thế, Thẩm Chân không khỏi bội phục.

Hai người ngồi im trong chốc lát, liền nghe được từng trận tiếng bước chân.

Thẩm Chân lúc này mới bừng tỉnh, minh bạch vì sao hôm nay hắn nhất định phải mang theo Trang Nguyệt cùng đi các loại mặt tiền cửa hiệu, lại vì sao cố ý muốn lộ ra tin tức chuẩn bị mua nhà.

Hắn đang đợi người tìm tới cửa.

Nhìn bóng người ngoài cửa sổ, ánh mắt Lục Yến trầm xuống.

Hắn đoán không sai. Nhưng Thành Dương Châu bây giờ so với suy nghĩ ban đầu của hắn, còn phức tạp hơn nhiều.

Hắn tới Dương Châu, tính toán đâu ra đấy, cũng mới một ngày. Chỉ hơi phô trương một chút đã có người đứng ngồi không yên.

Tiếng bước chân dừng ở trước cửa, chậm chạp chưa động, tâm Thẩm Chân cũng đi theo căng lên.

Nàng dịch về hướng hắn một bước, nắm lấy tay hắn, nhẹ giọng gọi một câu, "Gia."

Nam nhân ánh mắt hơi giãn ra.

Thẩm Chân thập phần hiểu chuyện, dùng tay câu lấy cổ hắn. Đây là ý tứ gì, thật sự quá rõ ràng.

Lục Yến hiểu ý, xoay người, trở tay chế trụ sau gáy nàng, hôn lên khóe môi.

Lục Yến cố ý hôn lâu một chút, quấn quýt si mê, dần dần hô hấp Thẩm Chân bắt đầu trở nên khó khăn, chung quanh trời đất quay cuồng, nàng túm vạt áo hắn, nhịn không được mà phát ra vài tiếng kiều run, phá lệ mê người.

Một lúc lâu sau, hắn khó khăn lắm mới dứt ra khiến nàng hổn hển, hít thở không khí.

Hắn cúi đầu nhìn nàng.

Chỉ thấy nàng tròng mắt mông lung, y phục nửa kín nửa hở, sóng lớn nhộn nhạo, hoàn toàn mềm nhũn ở trong l*иg ngực hắn.

Thấy vậy, yết hầu Lục Yến liên tục lên xuống, ánh mắt trở nên đen nhánh lại thâm thúy.

Trên giường ngọc câu lay động, hai bên mành lụa chậm rãi hạ xuống.

Diễn là làm cho người khác xem, nhưng động tình lại là sự thật.
« Chương TrướcChương Tiếp »