Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đệ Nhất Mỹ Nhân Thành Trường An

Chương 123: Đừng quay đầu lại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hứa Tam Nương ngước mắt nhìn lên, lập tức đối diện với Thẩm Dao.

Nàng ta dừng bước, sắc mặt dần dần trắng bệch, bỗng nhiên như nghĩ tới gì đó, nhanh chóng kéo tay Hứa Ý Thanh như muốn rời đi.

Ánh mắt Thẩm Dao càng ngày càng trầm.

Cho dù tết Thượng Nguyên không gặp phải, nàng cũng sẽ đi tìm nàng ta, bây giờ lại trùng hợp đυ.ng phải thế này, rất tốt.

Bước chân Hứa Tam Nương vội vàng, dùng cánh tay chen vào đám người trên đường. Thẩm Dao từ phía sau lấy ra chiếc đoản cung, trước mắt bao người kéo mũi tên, kéo cung, mắt trái khép hờ, đầu ngón tay buông ra.

“Vụt” một tiếng.

Mũi tên xuyên qua sợi tóc của Hứa Tam Nương, “Đăng” một tiếng đóng chặt lên cọc gỗ trước cửa miếu Ba Tư.

Hai tròng mắt Hứa Ý Thanh trợn tròn, “Tam tỷ, chuyện gì thế này?!”

Không chỉ Hứa Ý Thanh, Thẩm Chân cũng sợ tới mức nhìn không chớp mắt, nàng thấp giọng hỏi: “Nhị tỷ, tỷ định làm gì vậy?”

Thẩm Dao nói với Miêu Khỉ và Miêu Lệ: “Nhìn Hoằng Nhi.”

Hứa Tam Nương còn muốn rời đi, Thẩm Dao đã đứng bên đường quát lớn: “Đứng lại!”

Thẩm Nhiễm và Thẩm Chân đi theo Thẩm Dao tới trước mặt Hứa Tam Nương.

Hứa Tam Nương run rẩy gọi: “Thẩm Dao.”

Thẩm Dao cười nhìn nàng ta, “Tên húy của ta một kẻ như ngươi cũng dám kêu sao?” Không cần biết nàng là công chúa thật hay là công chúa giả, phong hào Vĩnh Hòa công chúa này vẫn là thánh thượng đích thân phong.

Hứa Tam Nương thấy xung quanh nhiều người, tay nắm thành quyền, ra vẻ trấn định nói: “Điện hạ thế mà lại cầm cung đứng giữa đường, rốt cuộc người có để quan phủ vào trong mắt hay không?”

Thanh âm khe khẽ nói nhỏ lọt vào tai, Hứa Tam Nương lại liếc nhìn Thẩm Chân một cái, chậm rãi nói: “Kém chút đã quên, hôm nay là phủ Kinh Triệu chưởng tuần sáu phố, khó trách.”

Đây là đổi cách nói mà ám chỉ mọi người nghĩ tới quan hệ giữa Thẩm Chân và Lục Yến.

Thẩm Dao gằn từng chữ: “Hứa Ý Ninh, Đại tỷ của ta năm đó rơi xuống Khúc Giang là ngươi phái người đẩy đúng không?”

Hứa Tam Nương theo bản năng phủ nhận: “Điều này không có quan hệ gì với ta.”

Thẩm Dao lại nói: “Vậy ngươi tự mình đưa nữ thông dịch đến hầu phủ thì sao?”

Ánh mắt Hứa Tam Nương lảng tránh: “Ta không biết điện hạ đang nói gì.”

Thẩm Dao cười nhạo một tiếng, lần thứ hai kéo cung, hướng mũi tên lạnh băng thẳng vào giữa trán Hứa Tam Nương. Giống như rất nhiều năm trước trên thảo nguyên, Lai Mạn nhắm mũi tên vào giữa trán nàng vậy.

Trái tim Hứa Tam Nương đập bịch bịch, nhưng lại nhận định Thẩm Dao không dám động thủ, tiếp tục giương cổ nói: “Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do, Vĩnh Hòa công chúa muốn mạng của ta thì cứ việc lấy đi.”

Thẩm Dao nhàn nhạt nói: “Ta muốn mạng của người làm gì?”

Đồng tử Hứa Tam Nương khẽ run, “Vậy vì sao hôm nay ngài lại làm như thế? Chỉ vì nhục nhã ta sao?”

Mũi tên cứng rắn chạm vào da thịt nữ tử, Thẩm Dao cười nói: “Hứa Tam Nương, ta cho ngươi lựa chọn.”

Hứa Tam Nương căng thẳng nuốt nước bọt.

Thẩm Dao hiện tại và Thẩm Dao của bốn năm trước đã hoàn toàn bất đồng.

Nàng(HTN) căn bản không biết nàng ta(TD) suy nghĩ cái gì.

Thẩm Dao không nhanh không chậm nói: “Tối nay là tết Thượng Nguyên, cửa thành phường môn đều mở, ta cho ngươi thời gian một đêm chạy khỏi Trường An.”

Môi Hứa Tam Nương run rẩy, nói: “Không thì thế nào?”

Thẩm Dao nói: “Ngươi chạy không thoát, ta sẽ mang ngươi cùng trở về thảo nguyên, hiến cho nam nhân của dân tộc Hồi Hột.”

Vừa nghe là thảo nguyên, Thẩm Tam Nương nháy mắt không giữ được bình tĩnh, tuyệt vọng nói: “Dao Dao, ta vô tội, ta không có sự lựa chọn, ngươi không thể tính hết mọi chuyện lên đầu ta.”

“Vô tội?” Thẩm Dao đột nhiên khàn giọng nói: “Vậy ngươi nói cho ta biết, Thẩm gia chúng ta có ai không vô tội?”

Thẩm Dao nhìn thẳng vào mắt Hứa Tam Nương cười khẽ, nhẹ giọng nói: “Ta sẽ mang các ngươi đến thảo nguyên, dù sao cũng phải cho các ngươi biết, Hứa gia đã ra tay quá mức rồi. Còn ngươi có thể sống hay không điều này phải tùy thuộc vào bản lĩnh của ngươi.”

Hứa Ý Thanh cũng đỏ mắt nói: “Công chúa đưa ra cái này mà cũng xem là lựa chọn sao?! Đây rõ ràng là bức chúng ta đi tới tuyệt lộ thì có!”

Thẩm Dao nhìn Hứa Ý Thanh, chậm rãi nói: “Ta nhớ rõ ngươi năm nay mới vừa tròn mười sáu thì phải, rất tốt.”

Khi Thẩm Chân cùng đường cũng bằng tuổi ngươi.

Thế nhân đều nói Tam cô nương Thẩm gia may mắn được Thế tử gia phủ Trấn Quốc công ưu ái, nhưng có ai biết, đích nữ hầu phủ từ nhỏ được chúng ta phủng trong lòng bàn tay lớn lên lại bị một nam nhân xa lạ thu làm ngoại thất, ở một nơi toàn là xu nịnh sẽ cảm thấy bất lực cỡ nào!

Chẳng lẽ con bé không biết sợ hãi sao?

Chẳng lẽ con bé không thấy tuyệt vọng sao?

Thẩm Dao thu hồi cánh tay nâng lên, thu mũi tên, nói với hai người: “Được rồi, bắt đầu chạy đi.”

Hứa Tam Nương và Hứa Ý Thanh thật lâu chưa động.

“Nếu không chạy, ta sẽ xem như các ngươi đồng ý theo ta đi tới phương bắc.”

Ánh mắt giao hội, đôi mắt nghiêm túc của Thẩm Dao rốt cuộc kích phát sợ hãi trong lòng Hứa Ý Thanh, nàng ta kéo Hứa Tam Nương xoay người chạy về Hứa phủ.

Trở lại quầy hàng, Thẩm Dao bỗng dưng đỏ mắt, sức lực trên người bỗng nhiên như bị rút sạch.

Lúc nàng dùng mũi tên chỉ thẳng giữa trán Hứa Tam Nương, nàng có cảm nhận được khoái ý không?

Có.

Nhưng khoái ý chỉ lướt qua trong giây lát, mà càng nhiều hơn là cảm giác vô lực truyền đi khắp người.

Nguyên Khánh năm thứ mười sáu, trận đại họa khiến mỗi người Thẩm gia đều không thở nổi.

Thẩm Văn Kỳ ngày đêm áy náy, tự trách chính mình tham dự đảng tranh, liên lụy người nhà.

Nhưng ông sai sao?

Ông đã là công chính của thái tử, còn là chiêm sự của Thái Tử, bối cảnh như vậy dù ông không tham dự đảng tranh, liệu ông có thể hoàn toàn thanh bạch?

Thẩm Nhiễm cũng tự trách, tự trách bản thân không biết nhìn người, dẫn sói vào nhà.

Nhưng Thẩm Nhiễm 17 tuổi sao có thể đoán được Hứa hậu lại ở sau lưng hạ một bàn cờ lớn như thế?

Đến Thẩm Chân cũng tự trách.

Tự trách bản thân từ bỏ tôn nghiêm, nhưng rốt cuộc còn có biện pháp nào khác sao?

Thẩm Chân 16 tuổi sau khi gia cảnh sa sút mới hiểu được, cầm kỳ thư họa không cứu được Thẩm gia, lễ nghĩa liêm sỉ không giữ nổi tính mạng đệ đệ ruột.

Đương nhiên, thù lớn đã báo, chấp niệm đã qua.

Nhưng thứ các nàng từng mất đi thì sao?

Sau khi khôi phục an tĩnh, đám đông vây xem dần tan đi, trên không trung là bách lộ chuyển hoa, rồng vàng phun nước(*), phố phường lần thứ hai khôi phục náo nhiệt.

(*) Tên hai loại đèn trong lễ hội thời nhà Đường.

Vài người coi như không có chuyện gì phát sinh.

Thẩm Hoằng nhìn Thẩm Dao vẫn luôn không nói gì, hỏi: “Nhị tỷ, tỷ không định làm một chiếc đèn bình an tặng cho Nhị tỷ phu sao?”

Nghe vậy, Thẩm Dao gật đầu nghe theo, “Được, vậy làm một cái tặng cho chàng đi.”

Một lúc lâu qua đi, Thẩm Nhiễm nhìn hoa đăng sắp thành hình trong tay Thẩm Chân, nói: “Muội làm xong rồi thì đi qua đưa đi.”

Thẩm Chân nhìn Thẩm Dao, tay vẫn khoác lấy cánh tay nàng(TD), nói: “Muội muốn ở bên cạn Nhị tỷ.”

Thẩm Dao hừ một tiếng, “Thôi khỏi, muội đừng chụp cho ta cái mũ này, đi nhanh đi, về sớm một chút, Miêu Lệ, Miêu Khỉ, các ngươi đưa con bé qua đi.”

Thẩm Chân cọ tới cọ lui không chịu đi, Thẩm Nhiễm lại nói: “Được rồi, mau đi đi, muội có chuyện gì hồi phủ lại nói.”

Không thể không nói, đêm nay đối với Lục Yến thực sự là một đêm thê thảm. Tết Thượng Nguyên hầu hết quan lại đều được nghỉ hưu mộc, chỉ riêng phủ Kinh Triệu và Kim Ngô Vệ bận tối mày tối mặt.”

Toàn Trường An tổng cộng có 109 phường, hôm nay tứ phía mở cửa suốt đêm, không biết sẽ xảy ra bao nhiêu sự tình nữa, việc nhỏ cũng thôi, có tả, hữu phố sử cùng tả, hữu tuần sử điều tiết là được.

Nhưng khó là khó ở việc có đôi khi gây chuyện đều là vương tôn công chúa, quyền quý cường hào. Nếu có bối cảnh, nha lệ cũng không dám lên tiếng quản.

Đây cũng chính là lý do vì sao thánh thượng không muốn để Lục Yến rời khỏi phủ Kinh Triệu.

Thẩm Chân vừa đi, Thẩm Dao vừa quấn đèn, vừa thấp giọng nói: “Đại tỷ, lại quá hai tháng, con bé phải gả đi rồi.”

“Đúng vậy.” Gió đêm thổi qua, Thẩm Nhiễm cười ngẩng đầu, chỉ thấy mấy nam nhân từ phương hướng đối diện đi tới......

Nụ cười nơi khóe miệng Thẩm Nhiễm chợt tắt, có chút hoảng loạn nhìn Thẩm Dao đứng đối diện mình.

Thẩm Dao không rõ nguyên do, đang muốn quay đầu lại xem, Thẩm Nhiễm lại cầm tay nàng, “Dao Dao.”

Trực giác mơ hồ xuất hiện, Thẩm Dao lập tức cứng đờ, bất lực gọi một tiếng, “Đại tỷ......”

Nàng mơ hồ đoán được, người kia có lẽ đang đứng phía sau nàng.

Thẩm Dao ngừng thở.

Ngay sau đó, sau lưng truyền đến một giọng nam, “Tùy đại nhân?”

“Ta nói này Tiểu Ngọc Ca, hoa đăng này đẹp như vậy sao?”

“Hắc, huynh xem đến xuất thần rồi, rốt cuộc là nhìn cái gì vậy?”
« Chương TrướcChương Tiếp »