Ánh trăng màu bạc bị mây đen che khuất, trong viện, mấy cây ngô đồng trụi lủi ào ào rung động, lục lạc phía trước mái hiên vang lên hai tiếng, lúc này tay chân Thẩm Chân tựa như bất động.
Nàng vô cùng hối hận, lại bực bội nhắm mắt, sau đó coi như không có việc gì, quay đầu lại, ôn nhu nói: "Đại nhân, còn có chuyện gì sao?"
"Trở về." Hắn nhẹ giọng nói.
Thẩm Chân khóc không ra nước mắt, từng bước nặng tựa ngàn cân, nhưng lại không thể không quay lại.
Lục Yến thấy nàng tới, vỗ nhẹ xuống đệm chăn, nói: "Thắp đèn, ngồi xuống đây."
Thẩm Chân thắp đèn, sau đó ngồi xuống.
Lục Yến cúi người nhìn nàng, ánh mắt hắn so với gió đông còn lạnh lẽo hơn, giống như liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư nàng, "Đi chuẩn bị nước, ta muốn tắm gội."
Thẩm Chân trả lời một tiếng, sau đó chạy như trối chết, nhớ tới ánh mắt vừa rồi của hắn, đâu phải nói nàng chuẩn bị nước, rõ ràng là đang hỏi -- ta cho phép cô đi rồi sao?
***
Lúc Lục Yến trở về từ tịnh phòng, Thẩm Chân còn ở trong phòng, so với khi hắn vừa tới, đã nhu thuận hơn nhiều. Đúng là điển hình của việc thiếu dạy dỗ mà, Lục Yến nghĩ.
Lục Yến lên giường, nằm xuống.
Theo phong tục Tấn triều, nam nữ cùng giường, dù là thê hay thϊếp, đều là nam nằm trong, nữ nằm ngoài, cho nên Lục Yến vừa lên giường, liền nằm ở chỗ ban đầu của Thẩm Chân.
Thẩm Chân thấy hắn thật sự muốn ngủ, liền nhỏ giọng nói: "Đại nhân, có muốn tắt đèn?"
Lục Yến "ừ" một tiếng.
Căn phòng lần thứ hai rơi vào bóng tối.
Lục Yến nghiêng người, nhìn thoáng qua quần áo chỉnh tề trên người Thẩm Chân, không khỏi châm chọc nói: "Khi cô còn ở hầu phủ, lúc ngủ vẫn mặc áo ngoài sao?"
Tay Thẩm Chân đặt trên đầu gối, nắm chặt, "Đại nhân, ta sợ lạnh."
Tiếng nói vừa dứt, Lục Yến cười nhạo một tiếng.
Hai ngày nay tuy hắn không tới, nhưng không để nàng thiếu một chút than sưởi, hắn mặc trung y còn không lạnh, mà nàng lại lạnh.
Lục Yến không muốn nghĩ tiếp, cũng lười đến vạch trần nàng, chỉ là vẫn không thấy nàng nằm xuống nên không vừa lòng.
Ở trong mắt hắn, muốn nàng hay không là chuyện của hắn, không tới lượt nàng đề phòng, vì thế lần thứ hai mở miệng, "Cô muốn ngồi như vậy cả buổi tối?" Thanh âm hắn nặng nề, phảng phất mang theo một tia cảnh cáo.
Nghe xong lời này, cả người Thẩm Chân giống như mất hết khí lực.
Khóc cũng không dám khóc, cắn cắn môi, thành thật chui vào trong chăn.
Làm tiểu thư ở Vân Dương hầu phủ mười sáu năm, đây là lần đầu tiên nàng nằm cạnh một nam nhân, vừa rồi còn hơi buồn ngủ, bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo.
Cả người cứng đờ, sợ nhúc nhích một chút, sẽ chạm phải cơ thể hắn.
Nàng không muốn nghe thấy hắn mở miệng.
Mỗi một từ, một chữ đều sắc bén như lưỡi dao, nàng còn không thể phản kháng. Đừng nói ngay cả Thẩm Hoằng cũng ở trong tay hắn.
Thấy hơi thở người bên cạnh đều đều, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Chân định thử nhắm mắt ngủ, nhưng hôm nay lại phải nằm ngoài nên nhất thời chưa quen, thời gian cứ thế trôi đi, nàng hầu như cứ mười phút lại trở mình một lần.
Lục Yến bị đánh thức, không khỏi khẽ cau mày. Cho dù hắn ngủ rất sâu nhưng vẫn bị nàng làm tỉnh.
Hắn duỗi cánh tay ra, chạm nhẹ vào người nàng, giọng nói khàn khàn: " Đừng chuyển động nữa."
Động tác của hắn đối với Thẩm Chân mà nói không khác gì người đánh bắt cá, giơ tay chạm xuống, trực tiếp khiến nàng bất động.
Cả đêm còn lại, nàng đều duy trì tư thế này, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
***
Mặt trời dần dần nhô lên từ cuối chân trời, nắng sớm nhu hòa xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, ấm áp tràn lan, lúc này, Lục Yến chậm rãi mở mắt.
Lại nói, đêm qua là lần đầu tiên hắn không nằm mộng, đây cũng coi như là lần hắn ngủ thoải mái nhất kể từ khi bắt đầu mấy giấc mộng kia.
Ngược lại với hắn, Thẩm Chân ở bên cạnh lại vô cùng mệt mỏi, đầu đau muốn nứt ra, hai chân tê dại, hai mắt thâm quầng, chậm rãi ngồi dậy.
Hai người lần lượt xuống đất, yên lặng không nói gì.
Lục Yến khát nước, liền đi đến trước án, xách ấm lên rót nước uống, nhưng lại phát hiện bên trong chẳng còn một giọt. Không chỉ nước, lúc này tỉnh táo lên, hắn thấy trong phòng ngày cả khăn để rửa mặt cũng không có chứ đừng nói tới đồ ăn sáng.
Hắn nhìn lướt qua Thẩm Chân đang đứng mơ màng ở một bên.
Trong lòng bỗng dâng lên một nỗi phiền muộn không tên.
Lần này, hắn coi như hiểu rõ, hắn như vậy nào giống tìm ngoại thất, rõ ràng là tìm một vị chủ tử so với hắn còn tôn quý hơn.
Đợi một lát, thật sự không có cách nào làm vơi đi hoả khí trong lòng, hắn đứng dậy mặc quần áo, đẩy cửa gọi hai tỳ nữ vào trong viện. Một người tên Mặc Nguyệt, người còn lại kêu Đường Nguyệt.
Hai tỳ nữ này đều là do quản gia của phủ Trấn Quốc công mua giúp, hiển nhiên biết thân phận của Lục Yến, vừa thấy Lục Yến đến, hai người đồng thanh gọi, "Thế tử gia."
Đường Nguyệt dẫn đầu nói: "Nô tỳ không biết Thế tử gia tỉnh, bây giờ sẽ đi chuẩn bị nước."
Mặc Nguyệt thì nói: "Hôm nay ma ma ở phòng bếp xin nghỉ, tay nghề nô tỳ còn thiếu sót, chỉ biết làm một chút cháo trắng, rau xào, mong không làm thế tử gia bất mãn."
Lục Yến gật đầu, chỉnh một chút cổ tay áo, nói "Không sao."
"Thế tử gia muốn dùng bữa ở Lan Nguyệt các ạ?" Mặc Nguyệt nói.
Lục Yến nói: " Dùng bữa ở gian phía tây."
Rửa mặt súc miệng xong, đồ ăn sáng cũng được đưa tới.
Trên bàn bày cháo trắng, đông giới ướp, rau xào tương, cùng với bánh bao cuộn tơ vàng và một chén canh bí đao.
Lúc này Thẩm Chân cuối cùng học được nhanh nhẹn, thấy hắn ngồi xuống dùng bữa, cũng vội vàng đi theo. Hầu hạ người khác ăn cơm nàng vẫn có thể làm tốt, dù sao thì lúc tổ mẫu còn sống trên đời, nàng cũng thường xuyên phụng dưỡng người.
Nàng cầm lấy đôi đũa gỗ, gắp một miếng bánh, đặt vào trong bát hắn, thấy hắn ăn, lại gắp thêm một miếng nữa, tiện đà còn múc một chén canh đặt ở bên cạnh.
Cuối cùng, nàng cảm thấy chắc hẳn sẽ không cần phải nghe hắn soi mói nữa. Nhưng một đêm không ngủ, cơm cũng chưa ăn, bụng đói đã kêu vang khó nhịn, bụng của nàng thế mà lại ở thời điểm này kêu hai tiếng.
Hắn ngồi, nàng đứng, dựa vào vóc người chênh lệch, thanh âm này liền lơ đãng chuyền vào tai hắn.
Hắn nhất định đã nghe thấy được.
Quả nhiên, Lục Yến dừng đũa, giương mắt nhìn nàng.
Bốn mắt giao nhau, cả khuôn mặt Thẩm Chân giống như bị người luộc chín, hoàn toàn chuyển hồng, ánh mắt cũng luống cuống.
Nàng có lòng tự trọng của một tiểu thư khuê, đã hai ngày bị đả kích, thấy hắn lại muốn mở miệng, liền giơ hai tay lên bịt kín lỗ tai.
Thật sự không muốn nghe.
Lục Yến bị phản ứng bất thình lình của nàng làm cho không nhịn được mà bật cười.
Lúc này Lục Yến không giống như trong suy nghĩ của nàng.
Hắn chỉ vỗ nhẹ vào lưng nàng, nhẹ giọng nói một câu, đói bụng thì ngồi xuống ăn.
Thẩm Chân ngồi xuống, cũng không ủy khuất chính mình, cầm lấy đũa gỗ, bưng bát lên nhưng không thiếu phần nhã nhặn, lịch sự, đoan trang, nàng không nhanh không chậm gắp đông giới cho vào miệng, lúc nhai không hề có thanh âm.
Nhưng mới nhai một miếng, mày liền nhíu lại.
Đồ ăn này một chút hương vị cũng không có, không thể sánh cùng tay nghề của mama và Thanh Khê, nếu so sánh, chỉ có thể nói là một trên trời một dưới đất.
Nàng hơi dừng, lại ăn một miếng bánh bao cuộn tơ vàng, khuôn mặt nhỏ liền hoàn toàn suy sụp.
Cả khuôn mặt đều nhăn thành một đoàn.
Nàng cau mày, cưỡng bách chính mình ăn hai miếng, rồi trực tiếp hạ đũa.
Những hành động của nàng này đều không thoát khỏi ánh mắt Lục Yến.
Hắn hạ mí mắt, chậm rãi nói: "Ngày thường cô vẫn luôn kén ăn như vậy?"
Nghe hắn mở miệng, Thẩm Chân như bị sét đánh, không dám nói lời nói thật, chỉ có thể căng da đầu giảo biện, "Đại nhân, ta chỉ là......chưa muốn ăn."
Lục Yến cười như không cười mà nhìn nàng một cái, chợt đứng dậy.
Thật ra hồi bé hắn cũng rất kén ăn, các món mặn chỉ ăn được một ít, đầu bếp của Trấn Quốc công phủ vì hắn mà thay đổi thực đơn không ít lần, nhưng mà hắn từ khi nào thì chay mặn không phân biệt, cái gì cũng có thể ăn?
Hắn nghĩ lại, chắc hẳn là từ lúc hắn đến một huyện nha ở trên núi năm kia.
Mệnh quan triều đình không thể so với hậu duệ của vương tôn quý tộc, thiết lập án tử xong, lại dùng cả một ngày để chạy tới đó.
Cho dù có bắt bẻ như hắn, cuối cùng, cũng không thắng nổi du͙© vọиɠ đói khát.
Hắn thật ra cũng lý giải được nàng.
Mười sáu năm sống trong nhung lụa, y phục tới tay, cơm đưa tới miệng, vô số tỳ nữ vây quanh, nếu muốn thay đổi, cũng không phải chuyện có thể làm trong một sớm một chiều.
Hắn dùng khăn xoa xoa tay, đi đến bên cạnh, giơ tay xoa đầu nàng, không nặng không nhẹ, nói: "Cho dù không thích ăn, nhưng ít nhất nó vẫn còn nóng, đừng chờ đến lúc hoa mày chóng mặt rồi, lại phải ăn cơm thừa canh nguội."
Lời này vào đến tai Thẩm Chân, liền trở thành một câu hai nghĩa, vừa nghe chỉ sẽ cảm hắn đang vạch trần tật xấu kén ăn của nàng, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ lại, lời này của hắn chưa chắc là không phải nói tới tình huống của nàng.
Mấy món cơm thừa canh cặn này cũng giống như tình cảnh của nàng, còn những món ăn trân quý, từ sớm đã không còn tồn tại nữa
Cho dù cậy mạnh không ăn, kiên cường chống lại, vậy có thể chống lại bao lâu đây?
Không sớm thì muộn cũng phải cúi đầu, không phải sao?
Thẩm Chân ngẩng đầu nhìn hắn, cũng không biết đã nghĩ thông suốt hay chưa, nàng duỗi tay nắm lấy góc áo hắn, nhẹ giọng nói: "Đại nhân đang dạy ta phải biết thức thời, đúng không?"
Thật ra, lúc Lục Yến nói mấy lời này cũng không nghĩ xa như vậy, hắn chỉ là nhìn không được nàng nhịn đói, không chịu ăn cơm.
Nhưng lời nói được nàng lý giải như vậy, hắn cũng không có ý định phản bác, liền gật đầu, nói: "Cô có thể suy nghĩ cẩn thận như thế là điều tốt nhất."