Chương 68: Ngươi chính là một kẻ vô lại (2)

Editor: Cò Lười

Liễu Tịch Nhược lắp bắp ngạc nhiên, rõ ràng hắn còn không mặc quần áo! Trong đầu không khỏi nhớ lại cảnh hôm qua bôi thuốc cho hắn, bàn tay lập tức ngừng hoạt động, cho dù nàng đã tự tay bôi thuốc cho hắn, cho dù nàng đã sớm thấy cả người hắn nhưng mặt vẫn không nhịn được đỏ lên. Tay nàng không còn sức rũ xuống, đối mặt với một l*иg ngực hoàn toàn trần trụi nàng thật sự không biết nên đặt tay ở đâu. Mà nhìn lại mình, không biết quần áo của nàng đã bị cởi ra từ khi nào, toàn thân trên dưới của nàng cũng chỉ có một bộ quần áo trong đơn bạc.

"Haha." Mục Kỳ trông thấy dáng vẻ đáng yêu của Liễu Tịch Nhược, nhất thời nhịn không được mà cười ra tiếng. Hắn ngừng động tác của mình lại, sau đó nhân lúc Liễu Tịch Nhược thở phào một hơi thì đột nhiên trở mình, thoáng cái đã áp Liễu Tịch Nhược xuống dưới thân trần trụi của hắn, từ trên nhìn xuống vào ánh mắt của nàng.

"Nhược Nhược, nàng càng ngày càng đáng yêu." Hắn cười trêu ghẹo nhưng khóe miệng tà mị lại có sự nghiêm túc chưa từng có.

Liễu Tịch Nhược có chút ngạc nhiên nhìn động tác của hắn, trong lòng thầm mắng hắn vô số lần nhưng bất đắc dĩ bây giờ nàng lại không có sức, vì cứu hắn mà nàng đã tốn gần hết nội lực, hiện tại chỉ có thể như cá nằm trên thớt mặc hắn muốn làm gì thì làm.

"Mục Kỳ, ta cảnh cáo ngươi, không được tùy tiện động vào ta." Liễu Tịch Nhược gần như là nghiến răng mà nói nhưng nàng không ngờ rằng Mục Kỳ cười càng vui hơn.

"Vậy sao? Nhược Nhược nhưng mà ta vẫn đang thật sự chạm vào nàng, cho nên nàng đang nhắc ta chạm vào nàng tiếp sao?" Nói xong thì hôn xuống khóe môi Liễu Tịch Nhược. Hắn chớp chớp đôi mắt to, trên gương mặt yêu nghiệt lộ ra vẻ đáng thương, ngược lại khiến người ta cảm thấy là Liễu Tịch Nhược đang nói oan cho hắn.

"Ngươi…" Liễu Tịch Nhược chưa nói xong đã nghe thấy mỗ nam nhân chẳng biết xấu hổ kia dùng giọng điệu đáng thương ấy mở miệng nói tiếp: "Nhược Nhược, đêm qua ta nằm mơ. Mơ thấy nàng hôn trộm ta, sau đó còn cởi hết quần áo của ta, Nhược Nhược còn thực sự nằm bên cạnh ta, Nhược Nhược nàng nói xem điều này nói ra vấn đề gì?"

Nghe được lời Mục Kỳ nói, Liễu tịch Nhược chỉ cảm thấy đầu óc "đùng" một tiếng không thể suy nghĩ gì được, sau đó đó mặt lại không khống chế được mà đỏ lên, lại còn lan xuống dưới, ngay cả cổ cũng đang đỏ rực lên.

Nàng quay mặt đi, định giấu đi khuôn mặt ngày càng đỏ và chứa đựng sự bối rối của mình đi, nhưng không ngờ rằng Mục Kỳ đã sớm nhìn rõ tất cả những sự thay đổi trên mặt nàng.

Nhìn dáng vẻ ngại ngùng vấp váp ấy, trong lòng hắn như được phết qua một lớp mật đường.

Bỗng nhiên ôm cổ nàng, vùi mặt vào cổ nàng trong âm thanh kinh ngạc của nàng, âm khàn khàn mà chân thành tha thiết: "Nhược Nhược, cảm ơn nàng đã trở về."

Liễu Tịch Nhược giật mình hoảng sợ, nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn, mà hắn phảng phất như chưa tỉnh mà nói tiếp: "Nhược Nhược lúc nàng không có ở đây ta tự nói với mình, nếu nàng quay trở về ta sẽ không thả nàng đi nữa."

Mục Kỳ ngẩng đầu, nhìn con ngươi lười biếng tràn đầy khó hiểu của nàng, giọng nói chưa bao giờ nghiêm túc và ảm đạm như lúc này: "Nhưng mà, nàng đã trở lại, từ giờ trở đi ta sẽ không thả nàng đi nữa, cho dù nàng liều mạng muốn đi, ta cũng sẽ liều mạng giữ nàng lại."

"Ngươi…" Liễu Tịch Nhược thấy Mục Kỳ như vậy, lại không thể phản bác gì. Không thể không nói, Mục Kỳ chính là đối tượng mà ông trời phái đến để đối phó với mình nàng, không biết vì sao, mỗi lần ở trước mặt Mục Kỳ, tất cả ý chí và lý trí đều tan vỡ trong nháy Mục Thịnh. Cũng không phải là sức ảnh hưởng của Mục Kỳ với nàng quá lớn, mà là Mục Kỳ có vốn liếng để nàng phát điên.

"Ngươi ngồi dậy, ta muốn nghỉ ngơi." Thật sự không biết nên nói cái gì, đối mặt với hắn như vậy khiến Liễu Tịch Nhược càng ngày càng thấy xấu hổ.

"Ta không, ta nói rồi, ta sẽ không dễ dàng buông tay nàng nữa,”

Liễu Tịch Nhược phì cười nhìn Mục Kỳ chu chu miệng, bất đắc dĩ nhếch môi.

“Cho ta ngồi dậy, ta không đi."

"Ta không, không đâu.” Mỗ nam ghé lên người Liễu Tịch Nhược, vừa nhíu mày vừa đưa tay ôm chặt lấy eo nàng.

“Mục Kỳ, ngươi chính là một tên vô lại.” Liễu Tịch Nhược hổn hển gầm nhẹ.

Mà mỗ nam lại bày ra dáng vẻ không liên quan gì đến ta, tiếp tục ôm lấy nữ tử nào đấy dưới thân, cưỡng chế nhìn mình càng ngày càng nóng, càng ngày càng không thể khống chế cơ thể lệch sang bên, sau đó ôm lấy Liễu Tịch Nhược vào trong ngực.

"Mục Kỳ, ngươi buông ra, ngươi…" Liễu Tịch Nhược ra sức giẫy giụa, cơ thể cũng không ngừng ma sát vào ngực hắn.

"Nếu không muốn để hiện tại ta muốn nàng thì nàng nên nằm im đi." Bên tai bỗng nhiên đến một tiếng gầm nhỏ khàn khàn, Liễu Tịch Nhược ngạc nhiên ngẩng đầu thì thấy con ngươi tràn đầy du͙© vọиɠ của Mục Kỳ, giống như là một đốm lửa nhỏ từ từ cháy lên, bùng cháy dữ dội, phảng phất như muốn thiêu đốt nàng.

Tuy thân thể Liễu Tịch Nhược là một thiếu nữ chưa trải sự đời nhưng dựa vào kinh nghiệm lăn lộn ngoài đời trong xã hội hiện đại sao lại không hiểu gì về chuyện này được, cho nên khi nhìn vào con ngươi tràn đầy du͙© vọиɠ kia, nàng dứt khoát ngưng hết mọi hành động.

Có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, có thể hiểu được thông qua Liễu Tịch Nhược lúc này.

Nàng nhìn Mục Kỳ, mãi đến khi xác định được toàn bộ du͙© vọиɠ trong đôi mắt kia đã biến mất mới từ từ nhắm mắt lại.

==

"Phế vật, đều là phế vật." Trong căn phòng tối tăm truyền ra tiếng rống giận dữ, một hắc y nhân run rẩy quỳ trên mặt đất, đầu gần như đã cúi xuống tận đất.

Mà ở trước mặt hắc y nhân, là một nữ tử đội nón đen đứng dậy từ trên sạp nhỏ, bởi vì tức giận mà bộ ngực phập phồng lên xuống, cánh tay cũng giơ cao, ngón tay bảo dưỡng cực tốt vì tức giận mà run rẩy chỉ thẳng vào hắc y nhân kia.

Gió khẽ thổi bay nón trên đầu nàng ta, xuyên qua khe hở có thể thấy được một gương mặt tinh xảo và một đôi mắt có ánh nhìn đáng sợ.

"Hắn còn nói cái gì?" Qua một lúc lâu, nàng ta mới bình tĩnh lại, từ từ ngồi xuống, đè nén lửa giận hỏi.

"Hắn còn nói---" Hắc y nhân cúi thấp đầu hơn, lén nhìn bóng dáng tức giận trên sạp nhỏ, kiên trì nói ra: "Hắn còn nói về sau hắn sẽ không duy trì trạng thái im lặng chờ chết, muốn người… chuẩn bị sẵn sàng."

"Bốp--" Nữ tử mặc đồ đen trên sạp nhỏ mạnh mẽ vỗ cái bàn đứng lên.

"Phu nhân bớt giận!" Hắc y nhân cúi đầu càng thấp, cố gắng khuyên nhủ.

"Bớt giận?" Nữ tử được gọi là phu nhân cười lạnh một tiếng, "Ngươi muốn ta bớt giận thế nào? Kêu các ngươi trên đường đến yến hội chặn hắn lại, các ngươi quay đầu đã truyền tin giả; kêu các ngươi gϊếŧ Hàn Sơn Mộc và Bạch Kỳ Tuyết các ngươi cũng thất bại; kêu các ngươi đi gϊếŧ một nữ nhân vậy mà tất cả các ngươi không ai sống sót; mà hiện tại ta kêu các ngươi đi gϊếŧ một phế nhân trúng độc hôn mê, hiện tại ngươi quay lại nói cho ta biết mấy người cao thủ các ngươi chỉ còn mình ngươi sống sót! Ngươi nói, hiệu suất làm việc của các ngươi như vậy, ta để các ngươi sống có lợi ích gì?"

Nữ tử mặc đồ đen tức giận cao giọng, tựa như muốn phát ra hết bất mãn những ngày qua, làm cho hắc y nhân trước mặt nàng ta sợ tới mức run rẩy kịch liệt, đầu như muốn chạm đất.

"Phi nhi."

Mà lúc này, một âm thanh lạnh lùng trong trẻo truyền đến, khiến vẻ mặt nữ tử vừa rồi còn đang tức giận chuyển thành hiền thục ngay lập tức.

Hắc y nhân có chút kinh hãi nhíu mày, trong lòng thầm nói sao hắn lại xui xẻo như vậy, vậy mà lại gặp trúng giáo chủ âm lãnh thay đổi thất thường, so với cơn tức siêu to của vị trước mặt và tính khí gắt gỏng của phu nhân thì hắn càng sợ dáng vẻ lúc nào cũng lạnh lẽo của giáo chủ, loại người ngoài cười nhưng trong không cười, không thể hiện vui buồn vẫn là loại đáng sợ nhất, hắn lập tức cúi đầu vấn an: "Giáo chủ.”

Mục Thịnh khẽ gật đầu, sau đó nhẹ nhàng khoát tay. Hắc y nhân lập tức nghe lời đứng lên từ từ lui xuống.

Vừa đi ra khỏi cửa, hắc y nhân kia thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trong lòng không khỏi thấy may mắn giáo chủ đến kịp lúc, mới khiến hắn trốn thoát khỏi sự hành hạ ác độc đến chết của phu nhân. Nhưng mà nhắc đến cũng lạ, phu nhân theo giáo chủ đã lâu, hai người nhìn vẫn rất ân ái, nhưng khiến người kinh ngạc chính là phu nhân chưa từng tháo nón xuống. Mà thủ đoạn ngoan độc của phu nhân khiến mọi người kinh hồn bạt vía, mà giáo chủ vẫn thủy chung trước sau như một, làm như không biết.

Ở trong phòng, sau khi hắc y nhân rời đi, Mục Thịnh cũng chầm chậm tiêu sái chạm vào nữ tử mặc đồ đen, sau đó ôm chặt nàng ta.

"A…" Nàng ta ngạc nhiên. Mà Mục Thịnh một tay đột nhiên kéo nón của nàng ta ra, lập tức mái tóc dài trút xuống như thác, lộ ra một gương mặt quen thuộc xinh đẹp.

Gương mặt quen thuộc, dung mạo xinh đẹp, chính là Thành Phi!

"Thịnh nhi, ngươi…" Thành Phi hoảng sợ kêu một tiếng, không ngờ miệng lại bị Mục Thịnh chặn lại.

Nàng ta ngạc nhiên nhìn Mục Thịnh không giống bình thường, trong lòng tràn ngập bối rối.

Hôm nay, Mục Thịnh có chút không khống chế được. Nếu là bình thường tuyệt đối hắn sẽ không hôn nàng ta thế này. Cho dù bình thường hắn đều lạnh lùng nhưng khi hôn nàng ta đều nhẹ nhàng, dịu dàng, hơn nữa trước khi hôn còn phải chú ý hoàn cảnh xung quanh, điều chỉnh độ ấm, thêm nữa toàn thân trên dưới đều phải tắm rửa sạch sẽ, mới thuận lợi tiến hành công việc đầu tiên.

Trên phương diện này, Thành Phi không thể không nói, Mục Thịnh thích sạch sẽ. So với phụ thân hắn là Mục Thiên càng điên cuồng hơn nhiều. Bởi vì Mục Thiên là một kẻ điên cuồng, mà Mục Thịnh là một nam tử hung mãnh.

Mục Thịnh quên hết tất cả hôn Thành Phi, cũng khiến Thành Phi hoa mắt chóng mặt, nàng ta từ từ nhắm hai mắt lại, cánh tay bất tri bất giác cũng leo lên cổ Mục Thịnh.

Nụ hôn Mục Thịnh ngày càng say mê, hai tay bắt đầu dạo trên người nàng ta. Bàn tay thô ráp như có đám lửa, dần thiêu đốt thân thể Thành Phi.

"Ừm…" Đột nhiên, Thành Phi hừ nhẹ một tiếng. Con người Mục Thịnh bị ngưng trệ, bàn tay vốn đang đặt trên cổ áo bỗng nhiên dùng sức, quần áo đen kia trong nháy mắt bị xé thành từng mảnh nhỏ.

Mục Thịnh đè nàng ta lên tường, đôi môi nóng bỏng từ từ dời xuống, gặm từng chút qua cổ nàng ta, ngực, sau đó chậm rãi dừng lại chỗ bụng dưới của nàng ta.

"Ừm -- a -- Thịnh Nhi --" Thành Phi không có ý thức rêи ɾỉ, khát vọng Mục Thịnh làm động tác tiếp theo. Mà Mục Thịnh khi nghe thấy âm thanh của nàng ta thì đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi tràn đầy du͙© vọиɠ nhìn thẳng tắp vào mặt Thành Phi, dường như muốn nhìn rõ nàng ta.

Mắt hắn khẽ chớp, gần như có một bóng dáng nhanh chóng vụt qua, hắn nhanh chóng lắc đầu, cố gắng đuổi bóng dáng không quan trọng đi, sau đó bắt mình đặt ánh mắt lên thân thể trần trụi trước mặt.

Mục Thịnh nhìn dáng vẻ rêи ɾỉ của Thành Phi, khoé miệng khẽ nhếch, chiêu cuối cùng định tung ra thì lúc này trong đầu hắn lại không ngừng hiện lên bóng dáng ngày càng rõ ràng kia.

Một bóng dáng màu trắng dần hiện ra trước mặt hắn, dáng người hoàn mỹ, đường cong tinh xảo khiến hắn từ từ dừng mọi động tác.

Sau đó, bóng dáng màu trắng kia ngẩng đầu lên, một dung nhan khuynh thành hiện ra trước mặt hắn, hắn khϊếp sợ, ánh mắt dần trở nên ngu ngơ.

Sau đó, bóng dáng màu trắng kia đột nhiên biến mất, biến thành một nữ tử lười nhác mặc quần áo màu xanh mang một khăn che mặt màu trắng, nàng từ tốn mở mắt, đôi mắt lười nhác như có vô số hoa phượng khiến ánh mắt không thoát ra được.

Từ từ, hai bóng dáng dần hợp thành một…

"Đáng chết--" Mục Thịnh đột nhiên tức giận gầm nhẹ một tiếng, sau đó trong sự kinh ngạc của Thành Phi mà thoát ra.

"A!" Thành Phi kinh kêu một tiếng, thân thể vừa rồi còn được Mục Thịnh ôm giờ này lại mạnh mẽ trượt xuống đất, kinh ngạc ngẩng đầu, lại phát hiện Mục Thịnh vậy mà đã sớm mặc xong quần áo tử tế nghênh ngang rời đi. Giống như khi hắn đến, hắn đột nhiên không còn chút sinh khí.

"Ha ha ha" Thành Phi tự giễu nở nụ cười, sau đó từ từ đứng dậy, hai chân trần trụi giẫm trên sàn nhà lạnh buốt nhưng thế nào cũng không lạnh như tim nàng ta.

"Thịnh nhi, ngươi không muốn mẫu hậu sao?"

"Đáng chết, tại sao có thể như vậy?" Mục Thịnh phẫn nộ gầm nhẹ một tiếng, một quyền đánh lên trên tường, từng lớp đất cát rơi ra từ bức tường rơi xuống bên chân hắn.

Đã bao nhiêu lần, hắn cũng không nhớ nổi. Không biết từ lúc nào, trong đầu của hắn không ngừng hiện lên bóng dáng nữ nhân kia, mà đồng thời còn xuất hiện một nữ nhân khác - - Liễu Tịch Nhược.

Các nàng như hồn ma, lúc nào cũng xuất hiện trong suy nghĩ của hắn làm đảo lộn hết tất cả kế hoạch của hắn. Mới đầu, hắn có hứng thú với nàng, chẳng qua là một nữ nhân xinh đẹp sao không làm nam nhân động lòng cho được, nhưng hắn thật không ngờ, hắn thật sự có ý định cho nàng làm Vương Phi của hắn, mà càng làm hắn không ngờ là, nữ tử này chẳng những không từ chối mà còn chỉnh hắn một trận.

Mà Liễu Tịch Nhược như thế lại làm hắn rung động, ngày đó trên yến hội, dáng vẻ cao ngạo, ánh mắt lười biếng, bóng dáng thon thả, đều khiến hắn nghĩ đến nữ tử áo trắng trong rừng sâu.

Cảm giác mà nàng mang lại cho hắn thật tuyệt vời, tuyệt vời đến mức khiến hắn cho rằng chỉ cần có nàng có thể hắn ngừng yêu mẫu phi. Nhưng hắn không ngờ rằng cảm giác này thực sự sẽ khiến hắn dần đắm chìm đến mức không thể thoát ra.

Mà điều khiến hắn không chịu nổi chính là hiện tại hắn hoàn toàn không thể chạm vào bất kỳ nữ nhân nào nữa, vì thế hắn thử qua vô số lần, cuối cùng ngay cả mẫu phi cũng không ngăn được bóng dáng ấy xuất hiện, mà mỗi khi hắn nhìn nữ nhân dưới thân nhỏ giọng rêи ɾỉ, hắn lại không hề cảm thấy sung sướиɠ về thể xác hay tinh thần, mà lại thấy buồn nôn và hết sức ghê tởm.

Không được, hắn không thể tiếp tục thế này, hắn nhất định phải đoạt được nữ nhân kia, nếu không hắn chắc chắn sẽ điên mất.

Nhưng mà làm thế nào để tìm được nữ nhân kia? Đột nhiên suy nghĩ trong đầu hắn chợt lóe, nghĩ đến hai bóng dáng không ngừng chồng chéo vào nhau, mắt hắn nheo lại, khẽ quát một tiếng, “Người đâu.”