Trong lúc Dương Kiếm đang than vãn thở dài về gia cảnh của Vu Kiệt thì tại bệnh viện quân khu 3 ở thủ đô, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra.
Đèn đỏ biến thành đèn màu xanh, mười mấy y tá cẩn thận đẩy Lý Nam vừa được cứu sống ra khỏi phòng và chuyển vào phòng vip cao cấp để chăm sóc đặc biệt trong vòng 24 tiếng.
Ông cụ Lý đứng ở cửa với vẻ mệt mỏi. Từ đêm qua đến giờ ông không chợp mắt nên giờ có chút uể oải, dường như sắp không trụ được nữa. Nhưng khi nhìn thấy con trai mình bình an vô sự thoát khỏi hiểm nguy thì ông cụ mới yên tâm hơn. Chỉ cần còn sống thì vẫn còn hi vọng.
“Con trai à! Cháu đích tôn duy nhất của nhà họ Lý chúng ta sắp tìm thấy rồi. Đợi khi con tỉnh lại, bố sẽ đưa nó đến trước mặt con. Bố sẽ mở tiệc long trọng nhất thủ đô rồi truyền lại vị trí quan trọng của nhà họ Lý cho nó”.
Nhìn Lý Nam hôn mê chưa tỉnh mà ông cụ Lý nước mắt lã chã rơi.
Bác sĩ ở bên cạnh vừa làm phẫu thuật xong, khi nghe thấy ông cụ Lý nói thế thì giật mình sắc mặt tái nhợt, suýt nữa ngã xuống đất.
Cháu… Cháu đích tôn ư?
Ông ta cố trấn tĩnh rồi bảo y tá đưa Lý Nam rời đi, sau đó mới kéo viện trưởng sang bên cạnh, nói: “Viện trưởng! Có phải ông cụ Lý hồ đồ rồi không? Không phải cháu nội của ông ấy chết cách đó 26 năm và được đưa ra khỏi thủ đô rồi sao? Làm sao có thể…”.
Viện trưởng hít một hơi sâu, cũng nói với vẻ mặt khó tin: “Ông đừng hỏi tôi, tôi cũng không tin nhưng sự thật là như vậy. Đây là kết quả đối chiếu DNA với ông Nam được gửi đến hôm qua, ông xem đi”.
Bác sĩ kia nhận lấy kết quả mà kinh ngạc lạ thường, sau đó thì nhìn thật kỹ. Chưa đầy mấy giây mà miệng ông ta phát ra tiếng kinh hãi. Biết là làm như vậy ở nơi này là không nên, vì vậy ông ta vội ngậm miệng lại.
Tiếp đó, ông ta nhỏ giọng nói với viện trưởng: “Đúng 99%, chuyện này… Sao có thể? Con trai của ông Nam… Vẫn còn sống? Vẫn sống đến 26 tuổi, còn hiến máu cho bệnh viện, trùng hợp quá đi?”
“Đúng vậy, quá trùng hợp. Nhưng nếu không trùng hợp thì sao gọi là duyên phận được?”
“Có lẽ 26 năm trước cậu chủ đó được đưa ra khỏi thủ đô lại là cái số đã định để cứu ông Nam thoát được kiếp nạn tối hôm qua chăng?”, viện trưởng cảm thán, nói.
Bác sĩ kia dường như nghe ra được gì từ câu nói này, trầm giọng hỏi: “Viện trưởng, ý ông nói là vụ tai nạn xe lần này của ông Nam… Không đơn giản?”
“Xuỵt! Đây không phải là chuyện chúng ta nên quan tâm đâu, chúng ta chỉ cần phụ trách chữa bệnh cứu người là được”.
“À, vâng”.
…
Mấy phút sau, ông cụ Lý đi vào phòng bệnh của Lý Nam dưới sự bảo vệ của nhóm người. Lúc cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại mấy người tâm phúc.
“Điều tra thế nào rồi? Chân tướng vụ tai nạn xe hôm qua là như thế nào?”, mặc dù ông cụ Lý có chút mệt mỏi nhưng uy nghiêm trong từng lời nói vẫn khiến người khác thấy sợ hãi.
“Bẩm ông, chiếc xe tải hôm qua đâm vào ông Nam là do tài xế lấy trộm. Sau vụ tai nạn tài xế chết tại chỗ, còn thân phận cụ thể đã bị chỉnh sửa nên giờ không điều tra được ạ”, một người đàn ông đeo kính râm đi đến trước mặt ông cụ Lý, cúi đầu nói.
Ông cụ Lý nheo mắt, nói: “Xem ra… Đúng như tôi đoán, có kẻ đã không nhẫn nại được nữa. Thấy nhà họ Lý quá mạnh nên muốn tranh giành với chúng ta đây mà”.
“Thưa ông, có cần huy động lực lượng giám sát các gia tộc thủ đô không?”
“Không cần, một đám hề thôi, tôi không để ý đâu! Qua một thời gian nữa, hung thủ thật sự đứng phía sau sẽ tự xuất hiện thôi. Đám ‘cá lớn’ bẩn thỉu này chẳng phải là thấy nhà họ Lý ba đời không có con cháu nối dõi sản nghiệp kếch sù, ức hϊếp tôi không có hậu tự nên muốn nuốt trọn nhà họ Lý sao? Tôi muốn nhìn xem là tên nào lại dám có ý đồ với nhà họ Lý như vậy”.
“Á…”, mấy người liếc mắt nhìn nhau, tự nhủ đúng là ông cụ Lý có khác. Nếu sự tự tin này đổi lại là người khác thì chắc sẽ bị coi là trò cười rồi.
“Vậy thưa ông, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?”
“Chuyện tiếp theo các người không cần bận tâm, hiện giờ chỉ có một việc quan trọng nhất là tìm được chủ nhân hai túi máu Giang Thành đó. Tối hôm qua tôi đã cử người đến thu thập thông tin của bệnh viện số 1 Giang Thành, các người cũng dẫn người qua đó đi. Nhớ kỹ, gặp được cậu chủ thì như gặp tôi”.
“Bất luận cậu chủ muốn các người làm gì, mệnh lệnh cho các người xử lý ai thì các người đều không được trái lời”.
“Ngoài ra, nhất định phải nói rõ thân phận thật sự cho cậu chủ và đưa cậu chủ bình an về thủ đô. Tôi phải cho các gia tộc thủ đô thấy, đường đường nhà họ Lý làm sao lại không có hậu tự được”.
“Rõ”.
…
Buổi trưa, Lãnh Trầm tỉnh dậy từ lòng người đẹp tóc vàng. Gã nheo mắt, nỗi nhục tối qua vẫn còn rõ mồn một, hồi lâu không tiêu tan.
Vu Kiệt… Trước tiên ném gã xuống sông, sau đó lại suýt hại gã bị liên lụy, rồi tối hôm qua lại ném gã xuống biển khiến gã mất mặt với các cậu chủ trong Giang Thành.
“Mày… Không xong với tao đâu”.
“Cậu chủ Lãnh, anh tỉnh rồi à, ngủ thêm chút nữa đi…”.
“Im miệng ngủ đi”, Lãnh Trầm hừ lạnh một tiếng rồi đứng dậy. Gã lấy điện thoại ra rồi gọi một số.
Lần này, gã gọi cho ông Lưu ở Giang Thành.
Ông Lưu này không phải đám lưu manh nhãi nhép mà là nhân vật thủ đoạn độc ác, làm việc gì cũng giảo hoạt dứt khoát.
“Tút, tút, tút..”, một lát sau điện thoại có người bắt máy. Lưu Tam Pháo vừa bôi xong thuốc, nhận được điện thoại của Lãnh Trầm thì liền nghe luôn.
“Alo, cậu chủ Lãnh?”
“Ông Lưu, xin ông giúp một chuyện”, Lãnh Trầm thấp giọng nói.
“Nói đi! Chúng ta có mối quan hệ như thế nào chứ, có chuyện gì cứ nói đi, tôi nhất định sẽ làm giúp cậu”, Lưu Tam Pháo vỗ vai, nói với giọng chắc chắn.
“Hì hì! Ông Lưu mà làm thì tôi vô cùng tin tưởng. Cái cây đó nếu như không phải ông Lưu quan hệ rộng rãi thì làm sao mang về đây được. Cũng không phải chuyện gì lớn lắm, tôi muốn nhờ ông gϊếŧ một người”, nói đến đây, sắc mặt Lãnh Trầm đột nhiên sầm lại. Khuôn mặt đó không giống với độ tuổi của gã chút nào.
“Gϊếŧ ai?”, Lưu Tam Pháo hỏi.
“Vu Kiệt”.
“Cái gì?”, Lưu Tam Pháo nhảy bật dậy, dường như có lửa sau lưng, toàn thân run rẩy. Sắc mặt ông ta khó khăn lắm mới hồng hào lại chút thì lúc này lại nhợt nhạt đi.
“Sao vậy ông Lưu?”
“Cậu chủ Lãnh! Tên Vu Kiệt này có phải là của tập đoàn Cao Thị không?”, Lưu Tam Pháo nuốt nước bọt hỏi.
“Đúng thế! Nó là em trai của thằng ở rể nhà Cao Vũ Xương. Là tên phế vật. Sao thế?”, Lãnh Trầm cảm thấy kỳ lạ, sao Lưu Tam Pháo lại biết Vu Kiệt có quan hệ với tập đoàn Cao Thị?
Nhưng câu nói sau đó của Lưu Tam Pháo khiến gã kinh ngạc.
“Xin lỗi cậu chủ Lãnh, chuyện này tôi không giúp được”, Lưu Tam Pháo không nghĩ mà từ chối luôn. Ông ta vừa thoát khỏi người này chưa bao lâu giờ lại bảo đi gϊếŧ?
Đó là ‘con quái vật’ mà tay không đã đánh hạ được hơn năm mươi học trò của ông ta…
“Cái gì?”, Lãnh Trầm lập tức hỏi: “Ông Lưu, ông có ý gì vậy?”
Lưu Tam Pháo run rẩy nói: “Cậu chủ Lãnh! Không phải tôi không muốn giúp cậu nhưng tên Vu Kiệt này tôi không dây vào được. Cậu tìm người khác đi. À phải rồi, tôi nói với cậu một chuyện. Vu Kiệt có hỏi tôi về chuyện cái cây kia rồi, Vu Kiệt đã biết cậu là người dùng cây đó”.
“Đừng trách tôi không nói đạo nghĩa, tôi khuyên cậu từ bỏ ý định cướp được Cao Vũ Xương đi. Vu Kiệt… Không dây vào được đâu”.
“Há…”, trước mặt Lãnh Trầm là màn đen xám xịt. Vu Kiệt… không dây vào được ư?
- ---------------------------