Chương 29: Gặp lại

“Bịch!”

Dương Cẩm Tú tốn sức ba trâu bốn hổ, cuối cùng giãy ra được, cô ta vội vàng dùng hết sức lực đẩy Mạnh Như ra.

Mạnh Như lập tức ngã ngồi trên đất.

Gã ta xiêu xiêu vẹo vẹo, căn bản không khống chế được sự cân bằng của cơ thể.

Một cái đẩy này chắc chắn đã khiến gã ta xấu mặt trước mọi người.

Không ít người vây xem đều cong môi cười.

Mạnh Như đã cảm nhận được sự nhục nhã này một cách sâu sắc, một con đàn bà chơi bời trong quán bar thì giả bộ thuần khiết cái gì chứ!

“Mẹ nó!”, gã ta trừng mắt trợn mày, sau đó đứng dậy từ trên mặt đất. Giơ tay hung dữ đánh Dương Cẩm Tú.

“Bốp!”

Một cái tát vang dội vang lên, để lại dấu tay hồng trên mặt.

Dương Cẩm Tú lùi về phía sau một bước, đau đớn nóng rát tựa như thanh kiếm dài đâm thẳng vào trái tim cô. Từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu tiên cô bị người ta đánh!

Cô ngây ngẩn cả người.

Mạnh Như chửi ầm lên: "Mày là cái đồ gái điếm! Ông đây để ý tới mày thì đó là phúc tu luyện tám đời nhà mày đấy! Giả vờ trong sáng cái mẹ gì! Mày cũng không chịu nhìn lại bản thân xem là loại gì, tới đây không phải là để cho những cậu chủ như chúng tao chơi đùa hay sao?"

Nói xong thì gã ta lại vung tay lên, gian ác duỗi tay về phía Dương Cẩm Tú: "Không dám phản kháng rồi hả! Có ti tiện không hả? Tát mày một cái mày mới chịu ngoan ngoãn, hôm nay ông đây không cho mày biết biết rõ sự lợi hại của đàn ông, thì ông đây không mang họ Mạnh..."

Bị rượu làm cho choáng váng, đầu óc gã ta giờ đây đã mất hoàn toàn lý trí. Lòng dạ bị du͙© vọиɠ gian ác che phủ.

Gã ta bắt lấy bả vai Dương Cẩm Tú, trong miệng phát ra tiếng cười da^ʍ tà, cơ thể không kiềm chế được tiến lên phía trước, ngày càng áp sát lại.

Nhưng!!!

Ngay khi gã ta vừa định tiến thêm thêm gần một bước nữa thì có một bàn tay vung tới.

“Bốp!”

Mạnh Như bay ngược ra ngoài, bay ra xa vài mét, khóe miệng rỉ ra một tia máu, trên mặt còn có dấu tay rõ mồn một.

Vu Kiệt...tới rồi!

“Chú...chú...”

Dương Cẩm Tú hơi giật mình, sau khi nhìn thấy rõ người ra tay là ai thì cô lập tức phản ứng lại từ trong đau đớn. Cô thật sự vui mừng.

“Chú, thật sự là chú. Chú ở đây, thật sự tốt quá rồi...”

Vu Kiệt quay đầu lại thản nhiên nói: "Tôi còn tưởng rằng cô bị bắt đi đâu rồi chứ, không ngờ lại gặp cô ở chỗ này".

Dương Cẩm Tú cười xấu hổ: "Khiến cho chú phải lo lắng rồi, ngày đó anh của tôi đến bảo vệ tôi, vì vậy..."

"Không bị sao là tốt rồi, đi thôi!"

"Đi?"

Vu Kiệt vừa nói xong thì Mạnh Như cách đó mấy mét giống như con gián đánh không chết lại đứng lên từ trên mặt đất.

Gã ta bụm gương mặt đỏ bừng, mặt mày dữ tợn, hai mắt nhìn chằm chằm vào Vu Kiệt.

“Mày đánh ông đây một cái mà còn muốn đi à?”, giọng nói Mạnh Như lạnh lùng, gã ta nói.

“Ồ? Có vẻ như một cái tát không khiến cho mày biết hai chữ dạy dỗ viết như thế nào rồi".

Vu Kiệt xuất thân từ quân đội. Anh hận nhất là cái loại cậu ấm mặt dày mày dạn, tự cho là đúng, ỷ thế hϊếp người, ăn chơi như này.

“Dạy dỗ? Ha ha, mày dám đυ.ng vào một đầu ngón tay của tao tiếp nữa xem? Có tin tao cho mày bò ra ngoài không!”

Mặc dù bối cảnh Mạnh Như không lớn, nhưng gã ta có đại ca là Hoa Nhiên bối cảnh vững chắc.

Huống hồ còn có cậu chủ nhà họ Lãnh ở đây nữa. Nếu đã bị tát một cái mà còn để cho thằng ranh này đi, thì đây chẳng phải quá dễ dàng cho nó rồi sao.

“Vậy à?”

Vu Kiệt hơi nheo mắt lại, anh bước chân một cái, trong chớp mắt đã đến trước mặt Mạnh Như.

“Mày...”

Mạnh Như còn chưa kịp nói hết câu thì Vu Kiệt đã vung tay.

“Bốp!”

Lại một cái tát nữa.

Mạnh Như bị tát ngã nhào xuống đất, ngay sau đó lại có một bàn chân giẫm từ trên cao xuống, Vu Kiệt dẫm xuống bàn tay gã ta.

Cảm giác đau đớn tột cùng xuyên qua mười ngón lan khắp người Mạnh Như.

Sắc mặt gã ta lập tức trắng bệch, cực kỳ giống một người chết.

“Á...”

Tiếng kêu thảm thiết đau đớn vọng khắp cả quán bar.

“Con mẹ nó, cái thằng này bị điên rồi hả? Chẳng lẽ nó không thấy người này bước ra từ trong hàng ghế tổng thống à!”

"Xem ra tối nay có trò hay để xem rồi. Nhìn cách ăn mặc tầm thường của thằng này, chắc không phải lén chui vào đâu nhỉ!"

“Kệ nó! Ngay cả người phòng tổng thống cũng dám trêu. Nó tiêu rồi".

“...”, tiếng nghị luận xì xào vang lên.

Dương Cẩm Tú lo lắng, cô không nghĩ Vu Kiệt ra tay dứt khoát như thế. Cũng chẳng biết tại sao, khi nhìn thấy Vu Kiệt ra tay vì mình thì lòng cô đã xuất hiện sự rung động khó hiểu.

Giống như là...biết yêu.

“Mày tiêu rồi, mày tiêu rồi, mày tiêu rồi...”, Mạnh Như đau đớn lặp đi lặp lại ba chữ kia.

“Tao biết mày xong rồi. Hôm nay tâm trạng tao tốt nên không ra đòn hiểm. Nếu không thì không phải chỉ là tay mày thôi đâu. Ngoài ra mày cũng nên cảm thấy may mắn vì đây là địa bàn của chị dâu, nếu không chỉ dựa vào hành vi bỉ ổi của mày, thì tao đã cho mày quỳ xuống xin lỗi rồi".

Vu Kiệt điềm tĩnh tự nhiên, từng câu từng chữ vang lên rất mạnh mẽ.

“Thằng ranh con, mày giỏi lắm. Có bản lĩnh mày để tao gọi điện thoại. Hôm nay ông đây không gϊếŧ chết mày thì kiếp sau ông đây là con chó!”

Mạnh Như ngẩng đầu hô lên. Giọng nói run rẩy, trong đó xen lẫn phẫn nộ cùng không cam lòng!

"Gọi điện thoại?"

Vu Kiệt cười: "Được, cho mày thời gian ba phút. Gọi hết tất cả mọi người mày có thể gọi tới cho tao. Nếu không đêm nay mày không đi được đâu".

“Mày chờ đó cho tao!”

Mạnh Như giãy giụa ra, ngón tay vẫn còn run rẩy. Gã ta lui sang một bên mau chóng lấy điện thoại di động ra.

“Alo? Mạnh Như à, sao còn chưa quay về".

“Anh Hoa, anh mau tới đây đi! Em bị người ta đánh ở WC".

“Gì cơ? Người của tôi mà cũng dám đánh. Chờ chút, tôi sẽ tới ngay".

Sau khi cúp điện thoại thì mấy người khác đang uống rượu đều nghi ngờ nhìn sang.

"Xảy ra chuyện gì vậy?", sắc mặt Lãnh Trầm âm u.

“Thằng em tôi bị đánh. Má, thằng nào không có mắt ngay cả người của tôi cũng dám đánh".

"Đi, đi xem thử", Lãnh Trầm cầm một chai rượu lên, khí thế hung hăng đi ra khỏi phòng tổng thống.

Gã vừa ra thì quần chúng vây xem lập tức phát ra tiếng hô.

"Là cậu cả nhà họ Hoa và nhà họ Lãnh".

“Trời ạ, không ngờ là hai cậu chủ này. Thằng kia chắc chắn toang rồi!”

“Chắc chắn rồi!”

Dường như tất cả mọi người đều dự liệu được kết cục của Vu Kiệt.

Chỉ có Vu Kiệt vẫn không đổi nét mặt, anh trấn định ngồi trên ghế salon.

“Chú, hay là...chúng ta đi thôi!”, Dương Cẩm Tú kéo tay áo Vu Kiệt.

"Vì sao? Là hắn ra tay trước mà, cây ngay không sợ chết đứng, tại sao chúng ta phải đi", Vu Kiệt chỉ nói chuyện theo lý lẽ, không phải là mình sai thì cho dù trời sập anh cũng không thừa nhận.

Người của quân đội từ khi nào phải cúi đầu trước quyền thế chứ?

Sau một phút thì Hoa Nhiên dẫn theo ba người bước nhanh tới.

“Anh Hoa, anh Lãnh”, trông thấy cứu tinh thì Mạnh Như lập tức tỏ vẻ ngây thơ vô tội, dáng vẻ bị bắt nạt bước lên.

“Ai đánh cậu?”, giọng điệu Hoa Nhiên lạnh lùng.

Mạnh Như vươn tay chỉ vào Vu Kiệt: "Là nó, chính là đồ khốn nó. Anh Hoa nhất định phải phân xử cho em. Thằng đó không chỉ tát em một cái, mà còn dẫm lên tay em nữa!"

"Cái gì?"

Hoa Nhiên trợn tròn mắt, mấy người nhìn vào ngón tay gã ta.

Ngay lúc đó...

Vốn đang yên tĩnh thì ngay sau đó truyền đến một tiếng cười nhạo châm biếm.

“Tao còn tưởng là ai! Hóa ra là mày à. Đúng là oan gia dễ gặp, tao còn đang lo không biết tìm mày ở đâu, mà mày còn tự đưa mình tới cửa nữa chứ".

Hoa Nhiên sững sờ: “Anh Lãnh, anh biết nó à?”

Lộ Tinh Hàn châm chọc nói: "Đương nhiên là biết chứ. Anh Hoa, cái thằng này chính là em trai của tên rể ở rể vô dụng của nhà họ Cao đấy, thằng hèn từ nông thôn đến, Vu Kiệt!"

- ---------------------------