*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Điều bọn họ mong muốn thấy nhất chính là… việc này.
Có thể thấy máu là tốt nhất.
Nhạc Thiên Phúc có hơi kinh ngạc.
Trong nước cũng có chuyện lập giấy sinh tử, nhưng đó đều là những trận đấu không chính thống.
Đây là lần đầu tiên thấy có người đòi lập giấy sinh tử trong trận đấu công khai như vậy.
Anh ta biết rõ sự hung hiểm trong đó, nếu chết thì đó là đáng chết.
Ngay khi anh ta còn đang do dự, đám người của tổ chức Yamaguchi càng tỏ vẻ đắc ý.
Bọn họ lại bắt đầu trào phúng.
“Sao hả? Không dám à?”
“Tôi đã nói từ trước rồi mà, mấy tên này chỉ được cái múa may đẹp mắt mà thôi, làm gì có gan đấu chứ!”
“Tinh thần võ học gì chứ? Chẳng lẽ tinh thần võ học của Hoa Hạ dạy các người làm rùa đen rụt đầu à?”
“Buồn cười, đám người này đến nước Tịch của chúng ta để dạy làm cách nào mất mặt à?”
Âm thanh mỉa mai không ngừng vang lên khiến cho hội trường trở nên ồn ào.
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt háo hức chờ xem việc vui.
Lúc này, sắc mặt của người Thượng Võ đường hết sức khó coi, cảm giác uất ức như một đốm lửa đang bùng lên trong lòng.
Nhạc thiên Phúc đâu thể chịu được sự trào phúng như vậy, anh ta tức đến mức đỏ mặt, lập tức bước lên trước, hô to: “Lập thì lập!”
Matsumoto Ichiro lộ vẻ ranh mãnh, hắn ta phất phất tay, chẳng mấy chốc đã có người cầm giấy sinh tử qua.
Sau khi hắn ta ký tên lên, Nhạc Thiên Phúc cũng không chút do dự ký tên mình.
“Tốt lắm!”
Ngay lập tức, tất cả người của Thượng Võ đường cùng thở hắt ra một hơi, cao giọng hô.
Bọn họ đều mong chờ có thể đánh bại đối phương, làm rạng danh đất nước.
Bầu không khí xung quanh cũng bắt đầu nóng lên.
Điều mà bọn họ muốn nhìn thấy nhất chính là dùng mạng để cược.
Ngày thường bọn họ hay xem các trận đấu ngầm, thậm chí còn trắng trợn đánh cược để tìm niềm vui.