Bốn góc mái hiên có bốn bức tượng thần thú trấn thủ, toát lên dáng vẻ uy nghiêm.
Xung quanh còn có rất nhiều biệt thự, nhưng đều không bằng một phần mười của căn biệt thự này.
"Đây là tác phẩm của nhà thiết kế nổi tiếng thế giới, Michelangelo, cũng giành được giải thưởng danh giá cao nhất về kiến trúc".
Hàn Lãnh thấy Vu Kiệt không ngừng nhìn về phía biệt thự liền giải thích.
“Chả trách”.
Dương Cẩm Tú cũng có chút hưng phấn, nói: “Em biết, người đứng đầu trong giới kiến trúc!”
Hàn Lãnh gật đầu, sau đó dẫn hai người đi vào.
Đẩy cửa bước vào, liền nhìn thấy một ông lão đang ngồi trên ghế sô pha của biệt thự.
Ông ta mặc trang phục dân quốc, mái tóc được chải ngược sáng sủa.
Đặc biệt là lúc ngồi trên sô pha, có một loại uy nghiêm và bá khí vô thức toát ra, khiến người ta khϊếp sợ.
Khi nhìn thấy Vu Kiệt, ông ta liền chống cây gậy có đầu rồng đứng dậy.
Đôi mắt sắc bén của ông ta nhìn chằm chằm Vu Kiệt, nhìn đến nỗi khiến Vu Kiệt lúc này cũng cảm thấy một lại áp lực đang ập đến.
Trong lòng anh chấn động, nhưng ánh mắt không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt đối phương.
Ông lão chậm rãi gật đầu, vui vẻ yên tâm nhìn Vu Kiệt, bước đến trước mặt anh.
“Tuổi trẻ háo thắng, không tồi, không tồi!”
Ông lão khen ngợi.
Lúc này Vu Kiệt mới khẽ gật đầu, biểu thị cảm ơn, hỏi dò: “Xin hỏi, ông là…”
“Haha, theo vai vế mà nói thì cậu phải gọi tôi một tiếng ông ngoại nuôi đấy, mẹ cậu là con gái nuôi của tôi mà!”
Ông lão cười haha nói.
Dứt lời, Vu Kiệt đột nhiên sững người.
Ông ngoại nuôi? Mình chưa từng được nghe về chuyện này.
Lúc này, một cô thư ký bước đến trước mặt Vu Kiệt, giới thiệu.
“Ông cụ đứng trước mặt anh đây chính là Triệu Hoa Tây, người sáng lập ra hội thương nghiệp Long Đầu, tập đoàn tài chính đứng đầu thế giới.
"Trong bảng xếp hạng những người giàu có nhất thế giới, ông ấy thuộc top 10 đứng đầu, gần một nửa số công ty doanh nghiệp trên thế giới đều thuộc quyền kiểm soát của vị này!"
“Trước mặt ông Triệu, ngay cả tập đoàn của nhà họ Lý cũng không thể gây nên sóng gió gì”.
Cô thư ký vô cùng tự hào giới thiệu.
“Hiểu Lam, không cần khoa trương vậy đâu, đủ rồi”.
Triệu Hoa Tây phất tay.