Dương Cẩm Tú ngây người vài giây, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên chớp chớp, cô tức giận nói.
“Được lắm! Anh, anh dám cười nhạo em! Anh trở nên xấu tính rồi!”
Vu Kiệt cười vô cùng vui vẻ.
Dương Cẩm Tú có chút ngại ngùng, nhích gần vào vòng tay của Vu Kiệt, hai người dựa vào nhau ngắm hoa anh đào.
“Anh ơi, chúng ta đến ngự uyển ở Đông Thành được không, ở đó mới là nơi ngắm hoa anh đào tuyệt vời nhất!”
Dương Cẩm Tú nép vào vòng tay của Vu Kiệt như một con mèo con, hỏi.
“Được chứ, chỉ cần em thích, đi đâu cũng được”.
Vu Kiệt đáp.
Dương Cẩm Tú ngồi dậy, nhìn Vu Kiệt đầy phấn khích và nói: "Vậy thì chúng ta đi tháp Skytree nữa nhé, đó là tháp điện cao nhất thế giới, đứng trên cao có thể nhìn thấy toàn bộ Đông Thành, nhất định là rất đẹp!"
Vu Kiệt cau mày, hỏi: “Có thể nhảy bungee không?’
Dương Cẩm Tú lấy điện thoại ra cẩn thận tra cứu, lắc đầu.
“Không sao, vậy cũng đi”.
Vu Kiệt cười nói.
“Đúng rồi, còn có Đông Thành Disney, đó là nơi mà em vẫn luôn muốn đến!”
Hai mắt Dương Cẩm Tú tràn ngập mong đợi, hỏi: “Như vậy cần ít nhất hai ngày mới có thể đi hết được, được không ạ?”
“Cả đời cũng được”.
Vu Kiệt thâm tình nhìn vào mắt Dương Cẩm Tú, đáp.
Trong nháy mắt, Dương Cẩm Tú sững sờ nhìn anh.
Rất nhanh, cô ngại ngùng cúi đầu, nói: “Anh à, sao anh lại học được mấy lời sến sẩm này vậy”.
“Vậy sau này anh không nói nữa nhé”.
Vu Kiệt vô thức nói.
Dương Cẩm Tú lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ vẻ uy hϊếp, nhỏ giọng nói: “Không được!”
Vu Kiệt không nhịn được bật cười.
Dương Cẩm Tú lại ôm lấy Vu Kiệt, cùng nhau ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Hàn Lãnh ngồi phía trước ăn cẩu lương chịu không nổi, ra hiệu cho tài xế chạy nhanh hơn.
Cuối cùng, bọn họ đã đến nơi trước dự tính.
Đây là một tòa biệt thự cực lớn, có phong cách cổ xưa.
Đặc biệt là bức tường bên ngoài được chạm khắc hình rồng phượng cũng đủ thấy sự bá khí của chủ nhân ngôi biệt thự.