*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Nếu như biết, tại sao còn không sắp xếp người đến nghênh đón chúng tôi?”
Yamaguchi Shizuka hằn học nói.
“Keng!”
Một âm thanh va chạm kim loại vang lên, chỉ thấy Izumataro rút thanh kiếm Kanata ra rồi kề lên cổ người phụ trách.
Lưỡi kiếm sắc bén trực tiếp cứa vào da người phụ trách, máu nhỏ xuống.
“Nói rõ chút, nếu không, chết!”
Izumataro uy hϊếp nói.
Người phụ trách này đã bị dọa sợ đến nỗi không làm chủ được bản thân, sắc mặt tái nhợt.
Trên cổ thậm chí không cảm nhận được cơn đau, chỉ có một dòng máu từ từ chảy xuống.
“Tôi nói, tôi nói!”
"Là…là lãnh đạo cấp cao của sân bay ra lệnh, nói là để chào đón vị khách tôn quý nhất Hoa Hạ. Mọi quy trình đều phải lấy vị khách đó làm chủ!"
Nghe vậy…
Sắc mặt của tất cả những người thuộc tổ chức Yamaguchi đều trở nên lạnh lùng, cực kỳ khó coi.
Điều này cũng đồng nghĩa với tổ chức Yamaguchi của bọn họ không bằng vị khách tôn quý nhất kia của Hoa Hạ?
Chuyện này đối với bọn họ thực sự là một sự sỉ nhục!
Izumataro siết chặt bàn tay đang cầm kiếm, phát ra tiếng răng rắc, các khớp xương phồng lên, gân xanh cuồn cuộn.
“Vị khách tôn quý nhất Hoa Hạ?”
Yamaguchi Shizuka lạnh lùng hừ một tiếng, sự tức giận trên mặt cô ta ngày càng đậm hơn.
Ngay cả đôi mắt cũng trở nên đỏ ngầu.
"Chủ tịch sân bay của các người là đồ ngu à? Một đám chó mặt vàng, một đám hèn hạ ở Hoa Hạ cũng xứng với từ tôn quý? Lẽ nào vị cô chủ như tôi đây còn không bằng đám người đó sao?"
Trong nháy mắt, Yamaguchi Shizuka nhớ đến khuôn mặt vừa rồi, ngọn lửa giận đột nhiên bùng cháy dữ dội.
Đôi nam nữ đó cũng xứng với danh xưng tôn quý?