Lúc nghe điện thoại Hoàng Tuyết Mai tỏ ra vô cùng ngạc nhiên, mà lúc bà ta nghe điện thoại khuôn mặt luôn biến đổi lúc xanh lúc đỏ, làm cho Thanh Sơn cùng Dương Thanh Hào không hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai cha con nhìn nhau nhún vai một cái, tỏ vẻ không hiểu gì. Khi nghe điện thoại xong bà ta quay lại ngồi vào bàn ăn, hai cha con Dương Thanh Hào nhìn bà ta chằm chằm.
- Bố con ông sao thế, trên mặt tôi có cái gì sao, nhìn tôi làm gì thế.
- Ờ thì khi thấy bà nghe điện thoại có vẻ lạ lắm.
- Cái gì lạ, lạ cái gì, ông nói tôi nghe thử coi, sao tôi không thấy lạ ở chỗ nào vậy.
- Đúng đấy mẹ ạ, con cũng thấy lạ, chưa bao giờ con thấy mẹ lạ như vậy.
Lúc này Thanh Sơn cũng chen vào một câu.
Vậy ah, lạ chỗ nào nhỉ, sao mẹ không cảm thấy là mình lạ.
Nói xong bà ta nguýt Dương Thanh Hào một cái ý bảo ông im lặng cho tôi.
- Thôi được rồi ăn cơm đi, lạ với chả quen, tôi sống với cha con ông mấy chục năm lạ hay quen tôi không biết hay sao.
Nói rồi bà ta gắp cho Dương Thanh Hào một miếng xương bỏ vào bát để trả thù.
- Ơ cái bà này, sao lại gắp xương cho tôi, bà định bịt miệng tôi ah?
- dạo này tôi thấy ông đi lại khó khăn, nên cho ông miếng xương để ông bổ sung canxi.
Thanh Sơn nhin không được bật cười ha ha, bởi theo hắn thấy bố mẹ mình tuy già rồi mà lúc nào cũng như trẻ con, suốt ngày trêu chọc lẫn nhau, cảm giác đầm ấm, hạnh phúc dâng trào trong con người của hắn.Nhưng sâu trong tâm hồn hắn lại có một sự bất an, một sự bất an từ đâu đến mà hắn cũng không diễn tả được.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Thanh Sơn về phòng nghỉ ngơi, còn vợ chồng Dương Thanh Hào cũng về phòng của mình, vừa đóng cửa phòng lại Dương Thanh Hào đã ngay lập tức hỏi ngay.
- Ai gọi điện cho bà, chuyện nghiêm trọng lắm đúng không?
nhìn thái độ của bà lúc nãy là tôi biết, sống với nhau mấy chục năm, chứ có phải mới quen biết gì đâu.
Lúc này Hoàng Tuyết Mai đi vào phòng, bà ta hất mái tóc về phía sau, nhìn thái độ và khuôn mặt có vẻ bà ta khá tức giận, nà ghé tai vào vách tường cảm nhận được dường như con trai đã ngủ rồi sau đó bà bắt đầu kể về cuộc điện thoại vừa rồi cho chồng nghe.
- Người vừa gọi cho tôi là mẹ cái Thanh.
- Thế chắc hẳn là chuyện có liên quan đến con bé rồi, chuyện nghiêm trọng lắm hả bà.
- Tôi cũng chẳng biết được là có nghiêm trọng hay không, nhưng mà dường như chuyện này cùng nhà họ trần vẫn chưa thể kết thúc được, hôm qua bố cái Thanh đã được nhà họ trần bảo lãnh khỏi nhà lao.
nghe vậy Dương Thanh Hào lập tức ngắt lời vợ
- Ồ như vậy là chuyện tốt chứ sao, bà còn gì băn khoăn nữa, bố con bé ra khỏi tù thì chắc chắn ông ấy sẽ có cách giải quyêt những khó khăn của gia tộc, năng lực của ông ấy ra sao thì chúng ta đều biết rồi còn gì. sao mà bà nghe điện thoại lại có vẻ tức giận như thế chứ.
Nghe chồng nói như thế bà ta không nhịn được mà cất tiếng hỏi lại
- Ông thơ ngây thật, hay ông đang giả vờ đấy.
- Thế chắc hẳn là có chuyện nghiêm trọng ah, hay là nhà họ Trần lại có điều kiện gì?
- Tôi không biết lần trước ông đi xử lý chuyện cái Thanh như thế nào, nhưng nếu con dâu tương lai của tôi có chuyện gì thì ông không yên với tôi đâu.
- Mẹ cái Thanh bảo với tôi rằng, hôm qua bên nhà họ Trần thông báo là đã bảo lãnh cho bố cái Thanh, ông biết sao không?
- Sao mà tôi biết được, bà kêt tiếp đi.
- Ai bảo ông cắt lời tôi chứ?
- Thế sao bà lại hỏi tôi làm gì, cứ tiếp tục kể có tốt hơn không?
Hai ông bà lại cãi nhau,
- Tôi xin lỗi, Thôi bà cứ kêt tiếp đi.
Thấy mặt vợ bắt đầu đỏ lên Dương Thanh Hào tỏ ra nhún nhường.
- Tối ngày mai, Trần Thiên hải tổ chức một bữa tiệc, và ông ta yêu cầu bố con cái Thanh phải có mặt, nếu không thì mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ cho nhà họ Lê, tôi cũng không biết là nhà họ Trần có âm mưu gì, nhưng mà tôi không thể để cho cái Thanh phải chịu thiệt thòi được, tôi đã xem nó như con dâu trong nhà này rồi, bởi vậy nếu có ai làm hại đến con bé, tôi sẽ xử lý kẻ đó.
Ông thấy đấy, chuyện đã trở nên phức tạp hơn rất nhiều, ban đầu chỉ là chuyện của bọn trẻ, bây giờ đã kéo cả người lớn vào, rồi có khi nó còn lớn hơn nữa.
Theo ông bây giờ chúng ta phải làm sao, nếu như chỉ một kiếm đứt đầu thì đơn giản quá, và cũng không có ích lợi gì, mà lại làm cho các cơ quan công quyền họ chú ý. Tôi muốn mọi chuyện phải xử lý triệt để, không thể nay có chuyện, mai có chuyện như thế con bé làm sao yên tâm mà sống được.
- Chuyện này giờ cũng đã trở nên phức tạp hơn nhiều, xử lý không khéo léo rất dễ bị hỏng việc, mà họ Trần cũng là một gia tộc lớn, mà hình như còn liên quan đế tận kinh đô nữa. Chúng ta từ từ giải quyết, tôi nghĩ cũng không quá khó khăn đâu.
Trong lúc hai vợ chồng Dương Thanh Hào đang bàn bạc với nhau, thì lúc này bên cạnh Thanh Sơn đang ngồi trên giường nhắm mắt dưỡng thần, nhưng từ lúc mà bên cạnh truyền đến chữ Thanh Thanh thì ánh mắt hắn đã vụt mở, và dường như mọi câu nói của bố mẹ hắn đều đã truyền vào trong lỗ tai của hắn không sót một từ nào.
Càng nghe ánh mắt hắn càng đỏ lên, khuôn mặt bắt đầu biến dạng, ánh mắt trở nên dữ tơn, hai hàm răng cắn vào nhau, làn môi mỏng mím chặt hắn tỏ ra vô cùng phẫn nộ và tức giận.
- Mình phải điều tra rõ chuyện này mới được, mình không thể để cho cô ấy chịu thêm tổn thương nào nữa, không để cho cô ấy lo lắng nữa, sau này mình sẽ trải ra cho cô ấy một con đường đẹp đẽ nhất để cô ấy dẫm lên hết thảy.
Nhà họ Trần phải không? là bàn đạp đầu tiên để em bước đi