Chương 164: Người áo đen bí ẩn

Ánh sáng yếu soi chiếu vào trong hang động, kèm theo những tiếng va chạm của binh khí từ phía bên ngoài vọng vào, khiến cho những Thanh Sơn từ từ mở mắt ra, cảm giác bên cạnh mềm mềm âm ấm quay người nhìn sang thì một khuôn mặt tuyệt mỹ vẫn còn đang nhắm nghiền đôi mắt.

Trận cuồng phong khiến cho một người bình thường như Thanh Thanh khó mà tiếp nhận, lúc ở trong vòng xoáy Thanh Sơn cũng đã tạo ra một vòng cương khí nhằm bảo vệ hai người, nhưng chung quy cũng chỉ là hạn chế một phần mà thôi, Một cao thủ như Thanh Sơn vẫn bị áp lực của vòng xoáy khiến cho phải hôn mê, huống hồ là một thiếu nữ liễu yếu đào tơ như Thanh Thanh.

Khi nhìn qua thấy người con gái mà mình đem lòng yêu mến vẫn đang còn say sưa ngủ, bởi vậy ngoài kia có tiếng đánh nhau Thanh Sơn cũng không vội vàng rời đi, mà vận ngồi yên một chỗ ngắm nhìn khuôn mặt ấy trong lòng trào dâng bao nhiêu sự yêu thương và cưng chiều, nhịn không được bất giác Thanh Sơn đưa cánh tay của mình khẽ chạm vào trên tấm khuôn mặt mềm mại đó, sau đó dịu dàng đưa cánh tay lên vén một vài lọn tóc đang lơ thơ phủ lên trên cặp lông mày lá liễu của Thanh Thanh.

Những cử chỉ hành động dù là rất nhỏ nhưng chứa đầy tình yêu thương và ấm áp, và đây cũng là khoảng thời gian cực kỳ yên bình mà hai người có thể tận hưởng, ai biết ngày mai sau sẽ có sóng gió nào sẽ tới, Thanh Sơn thầm thì trong miệng khi nhìn lên khuôn mặt bé nhỏ tuyệt mỹ.

- Dù có bao nhiêu giông bão tớ cũng sẽ luôn sát cánh bên cậu, tớ sẽ dành cả cuộc đời của mình để yêu thương và che chở cho câu.

Vừa thì thầm vừa khẽ vuốt một lọn tóc mai rủ xuống trên vành mắt của Thanh Thanh, bỗng lúc này dường như cảm giác được cái gì đó, Thanh Thanh bỗng nhiên cựa mình, sau đó cặp mặt phượng của cô bỗng nhiên từ từ mở ra, rồi bốn con mắt mở ra như nhìn vào sâu thẳm trong tâm hồn của nhau và dường như cảm nhận được hai trái tim cùng đang cùng một nhịp đập, hai tâm hồn rung động lúc này dường như phá vỡ mọi rào cản và Thanh Sơn nhẹ nhàng đặt lên trên đôi môi anh đào mọng đỏ của Thanh Thanh một nụ hôn, vì là nụ hôn đầu tiên của tuổi mới lớn vậy nên sẽ không tránh khỏi sự hồi hộp của hai con tim bởi vậy nó cũng rất nhanh chóng kết thúc.

- Tớ xin lỗi, tớ không cố ý làm như vậy.

Vừa nói trái tim của Thanh Sơn không khỏi đập loạn xạ, cảm giác khó thở và thốt không nên lời, còn phía đối diện Thanh Thanh cũng mang một khuôn mặt đỏ ửng và đôi mắt thẹn thùng rồi lí nhí cất giọng.

- Không sao!

Bởi không biết nên nói cái gì nên chỉ cần hai từ ngắn gọn để có thể kết thúc sự ngại ngùng, nhưng lúc này phía bên ngoài dường như tiếng đánh nhau ngày một quyết liệt hơn, bởi tiếng va chạm của binh khí đang dày đặc, tiếng hô hoán rền trời.

- Chúng ta đi ra ngoài xem thử đi.

Hai người cất bước đến một cái l*иg thang và nhấn nút, rất nhanh chiếc thang di chuyển vào sâu trong lòng đất và khoảnh khắc cửa thang mở ra, khung cảnh trước mắt khiến cho hai người không khỏi rung động, cả khu biệt thự rộng lớn lúc này đèn đuốc sáng trưng, có khoảng ba bốn chục tên bảo vệ to cao lực lưỡng đang vây quanh một người mặt trang phục dạ hành, bít kín chỉ để hở hai con mắt, khi Thanh Sơn nhìn vào đôi mắt ấy có cảm giác rất quen thuộc, nhưng mà có điều đôi mắt này ẩn chứa sự sác bén và sát khí nồng đậm.

Hai người tiến sát về phía khu vực diễn ra chiến đấu, rồi tìm được một chậu cây cảnh sau đó ẩn nấp vào phía sau quan sát, bọn họ không dám tiến đến gần vì sợ bị phát hiện, trong sân ba ngươi người mặc vét đang vây quanh một người mặc áo đen, bởi vì người bịt kín mít nên không ai có thể thấy được chân diện mục của hắn, nhưng mà qua cử chỉ hành động của hắn có thể thấy được mặc dù bị bao vây bởi mấy chục tên người áo đen, nhưng mà người áo đen vẫn không hề cảm thấy sợ hãi, mà phía bên ngoài đã có tầm khoảng chục người đã bị đánh ngã.

- Ngươi là ai? tại sao lại đến được nơi đây?

Tên áo đen cầm đầu trong đám vệ sỹ cất giọng hỏi? nghe thấy điều này tên áo đen phá lên cười rồi cất giọng ồm ồm.

- Các người có bị ngu không vậy? nếu như để cho các người biết ta là ai, thì ta có cần phải bịt mặt như vậy không vậy? msf giờ này các người hỏi như vậy có còn ý nghĩa hay không?

Đúng vậy, có cần thiết phải hỏi những câu này hay không? bởi vì bọn hắn có cần phải biết đối phương là ai, đằng nào cuộc chiến này cũng không thể tránh khỏi, trước mắt phải cầm xuống người này đã, nhưng mà điều quan trọng nhất là bọn hắn không làm sao biết được tại sao người này làm sao lại lọt vào đây được, đã vậy người này nhất định phải chết. nghĩ đến đây hắn cất giọng ra lệnh cho đám thuộc hạ.

- Không cần biết hắn là ai, hắn nhất định phải chết, nếu hôm nay hắn không chết thì tất cả chúng ta cũng sẽ không sống nổi, tất cả anh em xông lên gϊếŧ hắn.

vừa nói xong tất cả ba mươi tên hán tử vạm vỡ, tay cầm hung khí cùng nhau tiến lên phía trước, khép chặt vòng vây sau đó vung gậy lên, lúc này hung khí ngập trời tiếng hô cổ động vang vọng khắp nơi.

chỉ nghe thấy tiếng cười khục khục phát ra từ trong cổ họng của người áo đen, giọng cười cuồng vọng có vẻ khinh thường đám người, sau tiếng cười quái dị đó thân pháp quỷ dị của hắn giống như tà bị tiến về phía trước bắt đầu ra chiêu/