Chương 2: Bà xã tương lai.

Thấy sắc mặt Phong Ninh Kiều không được tốt, Lục phu nhân liền hỏi "cháu không khoẻ ở đâu, bác giúp con gọi bác sĩ đến" cô vội trả lời "Cháu... chỉ hơi đau đầu thôi đi nghĩ một chút là hết thôi ạ" Lục lão phu nhân lo lắng liền cầm tay Phong Ninh Kiều dịu dàng nói "được được cháu đi nghĩ ngơi một chút đi sức khoẻ là quan trọng nhất".

Mọi người trên dưới Lục Gia hầu hết rất thương yêu cô con dâu cháu dâu này, từ nhỏ quan hệ hai gia đình Lục Gia và Phong Gia rất tốt, cô cũng thường xuyên sang nhà Lục gia chơi nên giờ đối mặt với nhau cô cũng không mấy ngại ngùng gì.

Bên ngoài khách sạn, giờ này là buổi tối khoảng bầu lặng im yên tỉnh, cô ngước mặt nhìn những ngôi sao xa sâm trên bầu trời đen mịt như đang đợi một điều gì đó. Làn gió thổi nhè nhẹ mái tóc đen dài mượt ra sau làm lộ ra gương mặt xinh đẹp như thiên sứ vậy, Lục Trạch Thần âm thầm theo cô thấy được cảnh tượng đẹp động lòng người thật rất dễ khiến người khác phạm tội, anh bước đến chổ cô khẽ cong môi cười nói "Hoá ra cô ở đây à, tôi nghĩ cô không thích cuộc hôn nhân lợi ích này cơ đấy" cô im lặng không thèm để ý đến anh quay người vừa định rời đi, một bàn tay nắm lấy tay cô ôm vào lòng áp môi với môi với nhau nụ hôn thật mãnh liệt khiến cô không thể nào thở nổi, cô đạp lên chân anh một cái thật mạnh, dù cô không đạp bằng gót giầy là may mắn rồi nhưng lực đạp của một người khi tức giận đến điên người thì chẳng khác nào dùng cả gót giầy sắc nhọn ấy đạp lên cả, cô đẩy mạnh anh ta ra quát "anh bị điên à, bị động dục đêm khuya à tôi sẽ kiện anh cho anh xem".

"Thế thì kiện xem nào, tôi hôn vợ tương lai của mình thì ai dám lên tiếng" vẻ mặt cười cười giọng nói vô cùng khıêυ khí©h.

"Anh..." cô tức tối quay lưng bỏ đi trở lại bữa tiệc đông đúc này, buổi đấu giá dường như cũng gần kết thúc, Phong Thuỵ Quân nói nhỏ với Phong Ninh Kiều "lát nữa Lục lão gia gia sẽ công bố hôn ước của hai đứa con không được từ chối" cô nghe xong trợn tròn mắt bất ngờ nhìn ông, việc sẽ công bố hôn ước là chuyện sớm muộn nhưng cô không nghĩ sẽ nhanh như vậy, cô muốn nói là không thể kết hôn với tên biếи ŧɦái Lục Trạch Thần được thì Lục Phu Nhân đã khoác tay kéo cô đến chỗ của Lục Trạch Thần đang đứng, vẫn là cái nụ cười và giọng nói khıêυ khí©h ấy "xin chào...bà xã tương lai" cô run cả người thật sự muốn bóp cổ chết tên này.

Lục phu nhân gõ vào đầu Lục Trạch Thần một cái "thằng nhóc thối không được làm cho Tiểu Kiều phiền lòng nghe chưa" anh bỉu môi nói "mẹ làm như con trai mẹ tệ lắm ấy", bà nghe xong lắc đầu lo lắng cho hai người năm tháng sau này sẽ sống như thế nào đây.

Lúc này Lục lão gia gia bước lên sàn nơi trung tâm của buổi tiệc từ tốn nói vẻ mặt vui vẻ "khụ..khụ.. hôm nay cảm ơn vì sự có mặt của các vị sẵn đây tôi muốn công bố về hôn ước của cháu trai tôi, người cháu dâu tương lai này của nhà họ Lục là Phong nhị tiểu thư con gái của chủ tịch Phong Thuỵ Quân đây". Lúc này rồi cô cũng không biết làm gì hơn đành thuận theo cô nhẹ nhàng bước lên phong thái sang trọng vô cùng, cuối đầu chào Lục lão gia gia và các vị khách ở phía dưới. Bên dưới xôn xao không ngừng.



"Quả nhiên rất xinh đẹp"

"Xinh đẹp thật"

"Con gái của Phong tổng hẳn là tốt rồi chọn cô gái này là thích hợp nhất"

Từng người nói một, đúng vậy trai tài gái sắc lại còn môn đăng hộ đối quả là khiến người khác nhìn vào phải ghen tị, cả hai gia đình đều thấy hai đứa trẻ đều không có ý định từ chối vui mừng muốn rớt nước mắt, Lục lão gia gia thấy vậy cũng an lòng.

Kết thúc buổi tiệc từng người một đến chào chủ tiệc một cái rồi mới quay về, ở đế đô này Lục Gia hầu hết nắm toàn quyền bao gồm chính trị và bất động sản nên tốt nhất muốn sống tốt thì đừng đắc tội với nhà họ Lục này đặc biệt là Lục Trạch Thần.

Lại nói về hai người này Phong Ninh Kiều và Lục Trạch Thần, Lục phu nhân có ý kiến là cho hai người ở chung để trao dồi tình cảm, mọi người đều vỗ tay đồng ý, Lục Trạch Thần càng không có ý kiến cô tức trừng anh một cái rồi nghĩ đến việc nếu cô từ chối thì chắc chắn sẽ có chuyện với Phong Thuỵ Quân. Ông rất coi trọng Phong Ninh Kiều hơn là Phong Ninh Diệp anh trai cô rất giống Nghiêm Thi Anh, từ nhỏ lương thiện lớn lên cũng như thế trong chính trị mà nói không thể nào lương thiện hiền hậu được, nhưng Phong Ninh Kiều thì khác cô thông minh và nhạy bén hơn Phong Ninh Diệp nhiều ra tay rất dứt khoác đã giúp ông không ít việc ở công ty, ông rất thương con mình nhưng sự nghiệp Phong Gia quan trọng hơn nên chấp nhận hôn ước lần này. Cô cũng nghĩ như thế nhỡ đâu Phong Thị bị làm sao thì cô ăn nói với mẹ cô thế nào, nên đành im lặng thuận theo ý kiến của Lục Phu Nhân.