Nhâm Tiểu Túc đã mở miệng, đám nhỏ cũng không dám về.
Chúng từng lên án với người lớn ở nhà về Nhâm Tiểu Túc, có điều người lớn đều nhất trí đáp lời:
“Lão sư dạy thêm giờ cho ngươi là tốt. Ngươi phải cảm kích chứ phàn nàn là sao? Ngàn vạn lần không được phàn nàn! Ngàn vạn lần không được phàn nàn với lão sư dạy thay kia….”
Đám nhỏ thật sự không hiểu, trước kia ba mẹ vẫn chiều chúng mà. Sao lần này lại nghiêng về phía Nhâm Tiểu Túc?
Hơn nữa ngữ khí ba mẹ chúng cứ là lạ thế nào ấy….?
Đám nhỏ thấy ngữ khí ba mẹ không đúng thì tiếp tục hỏi. Lý Phát Tài là ba của Lý Hữu Tiễn thành thực đáp:
- Đừng có hỏi nữa, con cứ an tâm mà học. Không được gây phiền tóa cho lão sư Nhâm Tiểu Túc, cha không muốn người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đâu…
Khi ấy, tiểu cô nương mạnh mẽ Lý Hữu Tiễn bị hù xanh mặt. Sao câu này cha cũng nói ra được?!
Cho nên hiện tại đám học sinh cực kỳ ngoan ngoãn trước mặt hắn. Nhâm Tiểu Túc nói xong, bọn nhỏ đều bị hù mà nhanh chóng quay về chỗ ngồi.
Lần giảng bài này giảng tới khi trời tối đen.
Mắt thấy sắc trời ngày càng tối dần. Bọn nhỏ càng chờ mong nhìn Nhâm Tiểu Túc nói hăng say. Rốt cuộc Lý Hữu Tiễn cũng không nhịn được, yếu ớt nói:
- Lão sư, trời đã tối rồi. Về nhà trễ quá không an toàn đâu.
Lúc trước khi chúng nói vậy Nhâm Tiểu Túc sẽ cho về. Cho nên khi Lý Hữu Tiễn nói xong câu đó, đám nhỏ đều chờ đợi nhìn Nhâm Tiểu Túc.
Kết quả Nhâm Tiểu Túc ôn hòa nói:
- Không có việc gì, các ngươi sẽ không sao đâu.
Hôm nay, Nhâm Tiểu Túc giảng một mạch tới 8 giờ tối mới cho tan học. Lúc này sắc trời đã triệt để đen kịt. Thời điểm tan học Nhâm Tiểu Túc không nhận được dù chỉ một cảm tạ tệ, có điều hắn không ngại.
Không có đàn áp thì sau có mong muốn, rồi làm sao có cảm tạ tệ đúng không?
- Đi thôi, lão sư dẫn các ngươi về nhà.
Nhâm Tiểu Túc hiền lành nói.
Có điều học sinh hai mặt nhìn nhau. Bỗng nhiên chúng ý thức được vị lão sư dạy thay này thật rất trâu bò.
Trước kia trời tối Nhâm Tiểu Túc sẽ thả cho chúng về nhà, vì trễ hơn nữa sẽ không an toàn.
Còn bây giờ thì sao, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy mình lãng phí thời gian cũng không sao, học sinh học được thêm kiến thức là được! Nhất định phải hiểu được xã hội này tàn khốc thế nào!
Người bình thường dẫn theo đám trẻ còn có khả năng có chuyện. Có điều hiện tại Nhâm Tiểu Túc có tố chất thân thể vượt gấp hai lần người bình thường thì không thành vấn đề.
Thế nhưng nếu có súng lại khác.
Dựa theo danh sách dẫn học sinh về trả tận tay ba mẹ chúng. Mọi người thấy Nhâm Tiểu Túc không ngại cực khổ giảng dạy còn tự thân đưa học sinh về nhà thì đều thấy hắn là một lão sư thật tốt!
Phụ huynh học sinh cũng không biết vì sao đột nhiên Nhâm Tiểu Túc có lòng tốt như thế. Cho nên, riêng việc đưa học sinh về nhà Nhâm Tiểu Túc đã có được sau cảm tả tệ….
Trong lòng Nhâm Tiểu Túc cảm thấy lúc trước bản thân không linh hoạt tí nào. Hắn vất vả xem bệnh khổ cực như thế chỉ được 12 cảm tạ tệ. Bây giờ đổi phương thức làm việc liền tăng lên thành 50 cảm tạ tệ rồi.
Cái giá lớn nhất chỉ là cả đêm Nhan Lục Nguyên không nói chuyện với hắn mà thôi…
Nói thật, ban ngày lên lớp chỉ cần năm tiếng là được. Có điều học sinh không ngờ, Nhâm Tiểu Túc dạy thay mà chỉ một tiết học đã tới năm giờ!
Ngày hôm sau, Nhâm Tiểu Túc không thể chờ để tới học đường nữa. Bất quá Trương tiên sinh lại không nhịn được mà kéo Nhâm Tiểu Túc qua một bên nói:
- Về sau ngươi đừng cho tan học muộn như vậy nữa. Học tập và lao động cần phải chú trọng cân bằng. Dù ngươi muốn đem toàn bộ tri thức giảng dạy cho chúng cũng phải từ từ chứ!
Nhâm Tiểu Túc khiêm tốn tiếp nhận lời đề nghị của Trương Cảnh Nhân:
- Tiên sinh yên tâm, hôm nay tuyệt đối không dạy quá giờ.
Nhan Lục Nguyên đứng bên cạnh nhìn hai người nói chuyện với vẻ mặt lạnh lùng. Đương nhiên hắn biết hôm nay Nhâm Tiểu Túc sẽ không dạy quá giờ, hôm qua Nhâm Tiểu Túc đã dạy tới tận tối, thu hoạch được một đống cảm tạ tệ!
Quả thật Nhan Lục Nguyên hiểu rất rõ Nhâm Tiểu Túc!
Không ngoài dự đoán của Nhan Lục Nguyên, âm thanh thông báo sau 4 giờ vừa vang lên. Nhâm Tiểu Túc đã hòa ái nói:
- Mọi người muốn tan học không?
Phòng học không một tiếng động, không ai biết Nhâm Tiểu Túc hỏi cái này làm gì. Tất nhiên là muốn chứ, này không phải chứng minh Nhâm Tiểu Túc cũng muốn cho tan học đó ư? Nói không muốn bọn nhỏ sợ Nhâm Tiểu Túc sẽ thật sự dạy tiếp….
Vì thế cả đám dứt khoát ngậm miệng lại.
Nhâm Tiểu Túc cười nói:
- Học tập, lao động và nghỉ ngơi phải kết hợp với nhau. Hôm qua đã giảng cho mọi người nhiều tri thức như vậy. Cho nên hôm nay sẽ không dạy quá giờ, một mặt để mọi người tiêu hóa tri thức, một mặt khác để hôm nay mọi người có thể buông lỏng một chút….
Đám nhỏ nghe vậy thì cảm động phát khóc…
- Tan học!
Nhâm Tiểu Túc nói.
- Đứng dậy!
- Cám ơn sư phụ!
“Điểm cảm tạ tới từ Lý Hữu Tiễn: +1!”
“Điểm cảm tạ Vương Đại Long: +1!”
“Điểm cảm tạ…”
So với hôm trước cũng không khác lắm. Trừ Nhan Lục Nguyên ra thì điểm cảm tạ lần nữa nhận được 23 cảm tạ tệ. Hắn cảm thấy ba ngày này khiến cảm tạ tệ sắp đủ rồi.
Đã được 73 cảm tạ tệ, cách việc mở khóa vũ khí chỉ trong gang tấc!
Lúc này Nhâm Tiểu Túc thông qua cửa ra vào của phòng học tấy Vương Phú Quý đang chạy chậm tới học đường.
- Lão Vương, ngươi tới làm gì?
Nhâm Tiểu Túc hiếu kỳ hỏi. Hắn vô thức nghĩ liệu ở phòng khám Tiểu Ngọc Tỷ có gì không. Nghĩ tới đây Nhâm Tiểu Túc liền nhanh chóng dẫn theo Nhan Lục Nguyên về nhà.
Kết quả Vương Phú Quý nói:
- Ngươi chuẩn bị một chút, dàn nhạc kia sắp ra khỏi hàng rào. Vừa rồi có người của ông chủ La tới báo. Không biết họ làm thế nào mà ông chủ La đồng ý cho ngươi làm người dẫn đường rồi!
Nhâm Tiểu Túc sửng sốt, phản ứng đầu tiên là hắn nghĩ Tiểu Ngọc Tỷ không sao thì tốt rồi. Có điều tiếp đó nội tâm xiết chặt, vì hắn ý thức được dàn nhạc nhất định có mục đích gì đó rất quan trọng, bằng không sao đối phương thuyết phục được ông chủ La?
Là vì họ cho ông chủ La lợi ích đủ lớn. Hay là nên nói, kế hoạch đi tới núi Cảnh Sơn của dàn nhạc có ông chủ La kia tham dự?
Mặc kệ từ góc độ nào mà nói, khả năng cao Nhâm Tiểu Túc phải đi chuyến này rồi.
Nhâm Tiểu Túc quay đầu đi tới hậu vện học đường, Vương Phú Quý sốt ruột nói:
- Ngươi đi đâu thế
- Ta tìm Trương tiên sinh thương lượng một tí chuyện. Trước để Nhan Lục Nguyên và Tiểu Ngọc Tỷ ở lại học được, ít nhất ở tới khi tay quay về.
Nhâm Tiểu Túc kiên định nói.
Chỉ có như vậy, sau khi đi Nhâm Tiểu Túc mới không lo lắng.
Bất quá nếu đám người kia cảm thấy Nhâm Tiểu Túc sẽ mặc cho bọn họ sắp xếp thì lầm to rồi!