Màn đêm buông xuống, Nhâm Tiểu Túc cảm thấy cuộc sống của họ đang tiến triển khá tốt. Thời điểm hắn vào cung điện xem thì thấy mình đã tích lũy được mười cảm tạ tệ. Nhâm Tiểu Túc hi vọng mình có thể sớm mở khóa vũ khí.
Bên cạnh hắn là Nhan Lục Nguyên đang nằm ngáy o o. Xế chiều hôm nay, thời điểm Nhâm Tiểu Túc đi dạy thay, học sinh vì chuyện của đàn sói hôm trước mà ồn ào bảo hắn giảng về chuyện của đàn sói. Ví dụ như gặp phải đàn sói thì nên làm sao, phải làm thế nào để thoát thân.
Nhưng Nhâm Tiểu Túc không giảng những thứ này mà tiếp tục hướng dẫn một ít tri thứ sinh tồn nơi dã ngoại cho học sinh. Hắn cảm thấy nếu sau này mấy đứa trẻ không may gặp phải đàn sói thì chắc chắn lành ít dữ nhiều. Nhân loại gặp phải dã thú chỉ có một kết quả mà thôi, hắn không thể dạy như vậy được.
Thay vì dạy bọn nhỏ cách chiến đấu với dã thú thì chẳng bằng dạy chúng cách tìm thức ăn và nước uống để duy trì tính mạng. Bị đàn sói gϊếŧ là chuyện bất đắc dĩ, nếu chết đói thì oan uổng quá mức rồi.
Nội dung giảng bài không phù hợp với điều học sinh mong muốn, hơn nữa cũng không phù hợp để dạy cho bọn nhỏ. Điều này khiến tụi nhỏ bất mã với Nhâm Tiểu Túc vô cùng, thậm chí bọn chúng còn bàn, khi về nhà sẽ mách với người lớn.
Bất quá chúng không biết, chúng không dám chọc tới Nhâm Tiểu Túc thì người nhà chúng dám chắc…
Bỗng nhiên Nhâm Tiểu Túc nghe được tiếng động lạ ở bên ngoài. Thanh âm tuy rất nhỏ nhưng Nhâm Tiểu Túc quanh năm sinh hoạt nơi hoang giả, một tí gió thổi cỏ lay gì cũng phải cảnh giác, bằng không chỉ có chết mà thôi.
Rất nhanh hắn liền tắt đèn dầu, lặng yên không tiếng động đi ra sân.
Nhâm Tiểu Túc đứng dưới chân tường, chăm chú lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Hình như người kia muốn nhảy qua bờ tưởng, hai tay chống lên, lấy đà nhảy tới. Ngay sau đó người nọ cuối đầu nhảy xuống đất, vừa hay lại thấy Nhâm Tiểu Túc đang hiếu kỳ nhìn mình.
Một khắc sau, hắn cảm nhận được Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên hạ người thu tay. Dường như đang dồn sức, sau đó hắn đột nhiên đá ra!
Một quyền như khai sơn phá đá, thẳng tắp nện vào hạ bộ người vừa tới. Khách không mời muốn tránh, thân thủ gã không tệ, dùng hai chân kẹp lấy Nhâm Tiểu Túc đang đá tới, đơn giản hóa giải nguy cơ.
Có điều gã không nghĩ tới, tốc độ của Nhâm Tiểu Túc quá nhanh!
- Chậm đã…. A!
Khách không mời thống khổ ngã trên mặt đất, hai tay ôm hạ bộ của mình kêu đau!
Lúc này bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, có vẻ không chỉ một người tới. Nhâm Tiểu Túc bình tĩnh nhìn người nằm rạp dưới đất, đồ đối phương mặc không để Nhâm Tiểu Túc biết được thân phận. Sau một khắc lại có thân ảnh nhảy vào.
- Đợi một chút… A!
- CMN!
Trên mặt đất là hai người nằm lăn lộn.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày, thân thủ những người này… thôi được rồi, chỉ mới một chiêu đã bại.
Ngoài cửa truyền lên tiếng gõ, một âm thanh quen thuộc vang lên:
- Mở cửa.
Nhâm Tiểu Túc nhớ rõ âm thanh này, là quan quân dẫn đầu binh sĩ điều tra thị trấn lần trước.
Nhất thời Nhâm Tiểu Túc bừng tỉnh, nguyên lai những người này là tư quân trong hàng rào. Chỉ là hắn nghĩ mãi cũng không hiểu, sao họ yếu dữ vậy.
Trên thực tế đối phương không hề yếu, tuy tư quân được huấn luyện trong hàng rào không quá siêng năng nhưng không phải người bình thường có thể so được.
Đám tư quân này nghe mọi người đồn Nhâm Tiểu Túc nổi danh hung ác. Có điều bọn họ không cảm thấy một lưu dân có thể lợi hại tới bao nhiêu.
Tiểu Ngọc Tỷ và Nhan Lục Nguyên đang ngủ trong phòng mặc quần áo tử tế đi ra:
- Sao thế?
- Về phòng đi.
Nhâm Tiểu Túc nói xong thì đi ra mở cửa qua vị quan quân kia. Trong lòng hắn không hiểu vì sao đám người này nửa đêm lại leo tường vào nhà mình làm gì?
Rõ ràng là muốn kiếm người đứng ra chịu tội. Hắn có hiềm nghi lớn nhất trong vụ cây súng bị mất. Có lẽ đám tư quân này muốn gấp gáp báo cáo kết quả cho cấp trên nhưng kiêng kị ông chủ La kia.
Nếu lục soát thì còn dễ nói, hàng rào 113 này không phải ông chủ La một tay che trời. Hơn nữa cũng chưa chắc ông chủ La sẽ ra tay vì Nhâm Tiểu Túc. Nếu lục soát lại không có súng chỉ sợ họ phải gánh chịu lửa giận của ông chủ La.
Vạn nhất lần trước hắn đi hái thuốc mà đem khẩu súng kia về thì e rằng lần này nguy hiểm rồi. Theo lời lão Vương nói, người nhà của quản lý hắn gϊếŧ là thế lực không nhỏ bên trong hàng rào.
Nhâm Tiểu Túc nhíu mày. Đối phương ban đêm xông vào nhà dân, hơn nữa đây là lần thứ hai điều tra hắn, nếu nói chuyện hắn là người chiếm lý. Có điều nơi này là bên ngoài hàng rào, hắn làm thế nào có thể phân rõ phải trái với đám người này?
Nắm đấm lớn là đạo lý, nắm đấm của Nhâm Tiểu Túc chưa đủ lớn.
Nhâm Tiểu Túc một hơi đánh hai tư quân, hắn cảm giác đối phương sẽ không dễ dàng bỏ qua. Không thể không nói, thông qua chuyện này Nhâm Tiểu Túc biết bản thân phải càng thêm cẩn thận, nhất định không thể đánh giá thấp bất kỳ ai.
Trên thực tế, vị quan quân kia dẫn theo mười người tới cửa cũng lửa giận ngút trời.
Hắn không cách nào chấp nhận được binh sĩ dưới tay mình bị đánh bại bởi một tên lưu dân, lại còn ép được hắn ta lộ diện.
Nếu chuyện này truyền đi, mặt mũi hắn vứt đi đầu? Vì thế chuyện hôm nay phải có kết quả nhìn cho được.
Ngay vào lúc nó chuẩn bị phân phó thuộc hạ tới phá cửa thì cửa lại mở ra.
Ngay sau đó binh sĩ ngoài cửa đều ngơ ngẩn. Họ thấy Nhâm Tiểu Túc bọc lấy một tấm bằng khen được làm bằng vải, chỉ thấy trên đó viết bốn chữ Diệu Thủ Hồi Xuân, La Lam.
Quan quân kia im lặng nữa ngày, cười mỉm một cách khó hiểu. Đây là sao? Bằng khen hộ thể?!
Nhâm Tiểu Túc toàn lực đề phòng, đồng thời tỉ mỉ quan sát biểu tình của quan quân. Chủ yếu hắn sợ quan quân quá mức xúc động, thấy được cờ hộ thể này lại dâng lên ý định báo thù…
Kết quả sĩ quan (quan quân) vượt qua hắn đi vào bên trong:
- Lục soát!
Nhâm Tiểu Túc đi theo sau:
- Không phải lần trước đã lục soát xong rồi à?
Sĩ quan thấy trong sân là binh sĩ nằm lăn lộn thì sắc mặt trầm xuống:
- Một đám phế vật.
Hắn quay đầu nhìn về phía Nhâm Tiểu Túc:
- Ta là Vương Tòng Dương. Nếu ngươi muốn tìm ông chủ La cáo trạng cứ khai ra tên ta.
- Vậy không được.
Nhâm Tiểu Túc ngoài cười nhưng trong không cười:
- Ngài cũng đâu có làm gì đâu.
Vương Tòng Dương tỉ mỉ quan sát Nhâm Tiểu Túc, binh lính điều tra vài phút thì chạy ra báo cáo:
- Không phát hiện được gì.
Vương Tòng Dương không nói hai lời dẫn đội rời đi. Lúc gần đi hắn quay đầu cười như không cười nhìn Nhâm Tiểu Túc:
- Ngươi muốn sống ở trong hàng rào cũng được. Gia nhập quân ngũ vào đội của ta, thực lực của ngươi mạnh hơn mấy tên bất lực này.
… Nhâm Tiểu Túc sửng sốt, quản lý nhà xưởng kêu Vương Đông Dương, chẳng lẽ có quan hệ gì với người này?
Khí trách đối phương vì điều tra mà cắn hắn không thả.