Hai tờ đồ phổ học tập cấp cơ sở, món đồ chơi này ngược lại là dùng vô cùng tốt, bản thân Nhâm Tiểu Túc chính là một người luôn khát vọng tri thức, một tấm đồ phổ học tập liền có thể học tập kinh nghiệm có sẵn của người khác, Nhâm Tiểu Túc đối với chúng xem như trân bảo.
Mặc dù là học tập kỹ năng ngẫu nhiên, không chừng sẽ học tập được một cái kỹ năng vô dụng nào đó, nhưng lúc trước học tập được kỹ năng súng ống cao cấp đã khiến cho Nhâm Tiểu Túc nếm được vị ngon ngọt.
Chỉ là hấp dẫn Nhâm Tiểu Túc đi tới cung điện, cũng không phải là hai đồ phổ học tập này, mà là cung điện nhắc đến lúc trước. . . nhiệm vụ chi nhánh.
Nếu là nhiệm vụ chi nhánh, vậy hẳn phải là các loại chi nhánh không quá quan trọng, hoặc là ngắn ngủi.
Nhưng mà lúc trước Nhâm Tiểu Túc rõ ràng nghe được cung điện nói "Bởi vì túc chủ thiếu hụt vũ khí, đặc biệt. . ."
Cho nên nhiệm vụ này là có quan hệ tới vũ khí à?
Nhâm Tiểu Túc vốn quanh năm lăn lộn ở nơi hoang dã nên quá hiểu rõ tầm quan trọng của một thanh vũ khí tốt, lúc trước lão Vương thu lại một thanh cương đao kia, muốn dành bán cho Nhâm Tiểu Túc, kết quả là Nhâm Tiểu Túc tích lũy nửa năm tiền cũng không đủ mua.
Cuối cùng lão Vương bán thanh đao này cho quản lý của nhà máy hóa chất bên kia, người quản lý nhà xưởng bình thường đều là từ trong lưu dân ở ngoài hàng rào tị nạn chọn ra người dẫn đầu, xem như người mà lúc hàng rào tị nạn ăn thịt, đi theo ăn canh.
Lúc đó Nhâm Tiểu Túc liền suy nghĩ, nếu như lúc nào đó mình có thể có một thanh vũ khí tốt thì quá tốt, đến lúc đó chưa hẳn đã cần phải mỗi ngày nằm sấp ở nơi hoang dã chờ bắt chim sẻ, đồ chơi kia thực sự là càng ngày càng không dễ đợi, làm người ta quá khó chịu.
Đến lúc đó hắn hoàn toàn có thể đi săn gϊếŧ một ít loại dã thú khác, ví dụ như con thỏ, chuột đồng, dúi. . .
Hiện tại, ngay cả thỏ đều xem như là dã thú. . .
Thở ở bên ngoài hoang dã cũng không chủ động công kích người, thế nhưng mà thân hình cao cỡ bắp chân người lại còn có khí lực đặc biệt lớn, Nhâm Tiểu Túc đã từng đào cạm bẫy thử, kết quả là đào được hố sâu hơn hai mét, thỏ đã thực sự té xuống, nhưng mà Nhâm Tiểu Túc vừa mới nhích tới gần, con thỏ kia chỉ dậm chân đã nhảy lên, ở giữa không trung đạp một cước lên trên ót Nhâm Tiểu Túc, thiếu chút đã đạp cho não Nhâm Tiểu Túc tụ huyết. . .
Nhâm Tiểu Túc nhìn về phía tấm giấy da trâu bên trên máy đánh chữ: "Bởi vì túc chủ thiếu hụt vũ khí, đặc biệt mở ra nhiệm vụ chi nhánh: Thu hoạch được 100 lần cảm ơn thành tâm, có thể lấy được vũ khí. Cũng có thể sử dụng cảm ơn để đổi lấy vật phẩm."
Sắc mặt của Nhâm Tiểu Túc cổ quái, nhiệm vụ chi nhánh này, như thế nào lại cảm giác có chút là lạ. . . ?
Thu thập lời cảm ơn? Còn phải là thành tâm.
Muốn được cảm ơn thì quá dễ dàng, nhưng vấn đề là yêu cầu phải thành tâm thì có chút khó a.
Hơn nữa cảm ơn cũng có thể coi như tiền tệ để dùng? Mấu chốt là còn có thể sử dụng để mua vật phẩm.
Hắn tiếp tục nhìn lên trên giấy da, rõ ràng nhìn thấy ở trên đó đã đổi mới một ít chữ viết.
"Cảm ơn đến từ Lý Tiểu Ngọc, + 1."
Xem ra cũng không phải là cứu một người vô ơn, Nhâm Tiểu Túc cảm thán, cung điện này phán định hẳn là sẽ không sai.
Lúc này ở bên trên mặt giấy da trâu vẫn còn có một đám chữ nhỏ nữa, giải tỏa vũ khí: 1/100.
Nhâm Tiểu Túc cảm thấy có phần đáng tiếc, nếu như thu thập tâm tình mặt trái thì thật là tốt, mình chỉ cần vài phút là có thể làm cho tâm tình mặt trái của tất cả mọi người ở trong thị trấn tăng cao.
Nhưng mà cung điện cho cái gì mình liền dùng cái đó, lúc này Nhâm Tiểu Túc đã bắt đầu mong chờ vũ khí tương lai của mình.
Đồ vật mà cung điện thần bí này cho, chắc chắn sẽ không quá kém.
Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên mở mắt ra nhìn về phía Nhan Lục Nguyên:
- Lục Nguyên, em nói với anh tiếng cám ơn xem nào.
Nhan Lục Nguyên lộ ra vẻ mặt ngơ ngác:
- Anh đừng như vậy, em có chút hơi sợ hãi.
- Sợ cái rắm.
Nhâm Tiểu Túc tức giận nói:
- Mau nói.
Nhan Lục Nguyên suy nghĩ một chút nói:
- Cảm ơn anh một mực chăm sóc em.
"Cảm ơn đến từ Nhan Lục Nguyên, + 1."
Nhâm Tiểu Túc liền mặt mày hớn hở, dễ dàng như vậy sao?
- Tới, lại nói thêm mấy câu cám ơn nữa coi.
Nhâm Tiểu Túc nói.
Nhan Lục Nguyên lập tức không lời:
- Cảm ơn. . .
Lần này liền khiến cho Nhâm Tiểu Túc thất vọng, xem ra cũng không thể lặp lại, trọng điểm vẫn là ở hai chữ thành tâm. Hắn ngẩng đầu bất mãn nhìn về phía Nhan Lục Nguyên:
- Lòng của em không thành a!
- Không đúng không đúng, tâm tình của em không đúng, lại đi.
- Vẫn là không đúng, mày chuẩn bị tâm tình một chút, đến, đúng đúng đúng chính là loại vẻ mặt này.
- Mày lại thử một lần đi, tâm thành thì linh. . .
- Lại thử lại một lần, lần này âm thanh cũng phải tâm tình một chút. . .
Nhan Lục Nguyên thiếu chút nữa đã tan vỡ, cậu miệng đắng lưỡi khô nói:
- Anh, đây là năng lực của anh? Thứ này có chút đau cuống họng a. . .
Vào lúc ban đêm mặc cho Nhâm Tiểu Túc thí nghiệm Nhan Lục Nguyên tới nửa đêm, kết quả cũng chỉ đạt được một lần cảm ơn mà thôi.
Mà lần cảm ơn này, biến thành hai đồng tiền xu, phía trên đồng tiền xu kia điêu khắc một hình trái tim xinh xắn, mặt kia thì là một đoạn chữ viết: "Lòng cảm ơn, cảm ơn có bạn, bạn tôi cả đời, để tôi có dũng khí làm chính tôi, lòng cảm ơn, cảm ơn vận mệnh, hoa nở hoa tàn, tôi cũng rất quý trọng."
Nhâm Tiểu Túc chậc chậc miệng, còn rất sến nha.
Lúc này, tủ trưng bày ở bốn phía trong cung điện nguyên bản bị khói đen bao phủ đã xảy ra biến hóa, ngay ở bên trái máy đánh chữ, sương mù xung quanh một ngăn tủ màu đen rốt cục đã tản ra, lộ ra bên trong là. . . một cỗ máy bán hàng tự động.
Nhâm Tiểu Túc sững sờ cả nửa ngày, trong lòng tự nhủ món đồ chơi này rốt cuộc là dùng để làm gì vậy, đâu là lần đầu tiên hắn trông thấy, hiện nay ở bên ngoài cũng không có loại vật này.
Nhưng mà hắn lại hiểu chữ viết bên trên máy bán hàng tự động "Vị trí bỏ tiền".
Cũng không có lựa chọn gì, chỉ có nơi bỏ tiền, đây chính là nghĩ cũng không cần nghĩ, trực tiếp bỏ tiền thôi.
Một tiếng leng keng vang lên, đồng tiền xu điêu khắc ái tâm kia rơi vào bên trong cỗ máy, cỗ máy ầm ầm chuyển động, ngay sau đó một cái bình lớn không quá lòng bàn tay lăn ra ngoài.
Nhâm Tiểu Túc móc ra nhìn, bên trên cái chai liền có một chữ, thuốc.
- Không phải chứ, tốt xấu gì thì mày cũng nói một chút xem đồ chơi này dùng như thế nào?
Nhâm Tiểu Túc giật mình nửa ngày, ý nghĩ của hắn vừa động, bình thuốc kia đã xuất hiện ở trên tay hắn, nghĩ lại một lần nữa, lọ thuốc lại biến mất.
Một màn này khiến cho Nhan Lục Nguyên nhìn tới sững sờ:
- Anh đang làm ảo thuật à?
Nhâm Tiểu Túc không để ý đến cậu, mà quyết đoán giật tấm vải dùng để băng bó miệng vết thương trên tay mình xuống, lộ ra vết thương đã bị nhiễm trùng ở bên trong.
Xung quanh miệng vết thương đã bị tụ huyết lâu rồi, vẫn đang liên tục không ngừng chảy nước, Nhâm Tiểu Túc biết rõ nếu như mình không kịp thời dùng thuốc, vậy thì ngay sau đó sẽ phát sốt, miệng vết thương thối rữa sẽ là chuyện tất nhiên.
Nhan Lục Nguyên thấy được một màn như vậy liền đứng dậy đi ra ngoài, Nhâm Tiểu Túc kéo cậu lại:
- Em làm gì thế?
- Em đi mua thuốc cho anh.
Nhan Lục Nguyên quật cường nói.
- Không cần.
Nhâm Tiểu Túc cầm lấy bình thuốc kia, dùng ngón tay trỏ móc thuốc mỡ ở bên trong ra một chút, cẩn thận từng li từng tí bôi lên trên vết thương của mình. Bình thuốc này cũng không lớn, lại còn rất nông, e rằng chỉ đủ dùng hai ba lần.
Thoa xong Nhâm Tiểu Túc liền có chút hối hận, trên vỏ bình thuốc này ghi một chữ thuốc, chả may là thuốc độc thì biết làm sao. . .
Nhưng mà chuyện hắn lo lắng cũng không xảy ra, lúc thuốc mỡ bôi lên trên miệng vết thương, Nhâm Tiểu Túc liền lập tức cảm giác được nguyên bản miệng vết thương nóng rát đau đớn liền biến mất.
Thuốc tiêu viêm do Tiểu Ngọc đưa tới liền giữ lại, Nhâm Tiểu Túc đánh giá đại khái một chút, một lọ thuốc mỡ này nếu như sử dụng giống như thuốc tiêu viêm, thuốc tiêu viêm cần uống liên tục trong ba ngày, thuốc cao này lại chỉ cần một lần đã thấy hiệu quả, một viên thuốc tiêu viêm là 200, giá trị của một lọ thuốc mỡ này. . . vài phút đã bốn bỏ năm lên chính là một ức a!
Chỉ thấy Nhâm Tiểu Túc bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Nhan Lục Nguyên kiên định hỏi:
- Em giúp anh suy nghĩ xem, làm gì để có thể nhanh chóng được người khác cảm ơn?