Cũng may, người còn
lại cũng không nhiều, trong lòng Vãn thoáng an tâm hơn một chút, mắt
thấy cuộc tranh tài của hai lão đầu đã gần xong, Vãn Thanh lấy lại bình
tĩnh, cuối cùng cũng đến phiên nàng rồi.
Mạc Tử Thần nhìn Vãn Thanh, giọng nói lạnh nhạt, "Ngươi khẩn trương sao?"
"Một chút."
Nam nhân trên đài đã hơi mệt mỏi, giọng nói nhỏ hơn trước nhiều, nghe
thấy hắn gọi tên nàng, Vãn Thanh đứng lên, nữ nhân mặc áo trắng cũng
liếc mắt nhìn sang, thấy nàng vẫn còn là một cô nương trẻ tuổi, hơi bĩu
môi khinh thường.
Nữ nhân áo trắng cực kỳ tiêu sái tung người bay lên lôi đài, từ trên cao nhìn xuống Vãn Thanh, Mạc Tử Thần an ủi vỗ vai Vãn Thanh, ý bảo nàng
mau lên đài, Vãn Thanh nhíu mày, vững vàng bước lên từ bậc thang.
Ánh mắt nữ nhân kia càng khinh miệt hơn, tựa hồ đang khinh thường tại
sao lại an bài người như Vãn Thanh làm đối thủ với nàng ta, đưa mắt nhìn nam nhân đang đi xuống đài cao, ý bảo tranh tài chính thức bắt đầu.
Dưới đài đã không có nhiều người theo dõi, Vãn Thanh ổn định tinh thần,
tận lực khiến chính mình bình tĩnh lại, nữ nhân áo trắng nhìn Vãn Thanh, tay mắt lanh lẹ công kích về phía nàng, mẽ chưởng pháp và lực đạo mạnh
đánh tới, Vãn Thanh tránh trái tránh phải mới không bị nàng ta đánh
trúng, ánh mắt Mạc Tử Thần cũng trở nên khẩn trương, vừa nhìn đã biết nữ nhân kia cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Thủ pháp của nàng ta quá nhanh, Vãn Thanh muốn tìm cơ hội chuyển phòng
thủ thành công kích cũng hết sức khó khăn, một bước nàng ta cũng không
chịu thối lui, đẩy thẳng Vãn Thanh đến gần lan can. Hình như chỉ cho Vãn Thanh là tiểu bối vô danh, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười hả hê, nếu lần này có thể tấn cấp đến trận thi đấu ngày mai, nói không chừng
nàng ta sẽ có hy vọng cầm chắc vị trí Minh Chủ.
Đang nghĩ như vậy, đột nhiên bị một chưởng pháp mạnh mẽ đánh tới vùng
dưới bụng, vừa ngẩng đầu, thấy Vãn Thanh cau mày nhìn mình.
Bị nàng ta dồn ép hồi lâu rốt cuộc Vãn Thanh mới tìm ra được sơ hở của
nàng ta, Vãn Thanh giống như nàng ta lúc nãy, liên tiếp ra chiêu không
khoan nhượng.
Vẻ mặt nữ nhân kia đầy khẩn trương, luống cuống tay chân ngăn Vãn Thanh
tới gần, tìm cơ hội muốn công kích Vãn Thanh, linh hoạt xoay người,
tránh thoát cánh tay Vãn Thanh.
Vãn Thanh thấy nàng ta thoáng lơ là, một cước quét về phía chân nàng ta, một giây không phòng bị, nàng ta ngã sấp trên đài, Vãn Thanh thấy thế
cũng không dừng lại tiếp tục tiến lên, nhắm tới thân thể nàng ta, thêm
một cước đá nàng ta tới lan can, thiếu chút nữa đã đánh nàng ta xuống
đài, nhưng nàng ta lại có ý chí mạnh mẽ, vội bám lấy lan can, chết cũng
không buông.
Ý thức được Vãn Thanh là một đối thủ mạnh, trên mặt nàng ta cũng bắt đầu có phần gấp gáp, bị Vãn Thanh tập kích nhiều lần, muốn hoàn thủ lại
không có sức, Vãn Thanh nhíu mày, nữ nhân kia vẫn bám chặt vào lan can,
nàng nhân cơ hội tung mấy chưởng vể phía lan can, một cước cuối cùng đá
nàng ta ra ngoài vùng lôi đài.
Mặc dù tay nắm chặt lan can, nhưng vẫn không địch lại lực chân của Vãn
Thanh, cả người bay xuống, đệ tử nữ nhân kia vội chạy lên trước tiếp
nhận nàng ta, nhưng kết cục cuộc so tài cũng không thay đổi được, nam
nhân chủ trì lên đài tuyên bố Vãn Thanh chiến thắng, Vãn Thanh nhìn
phương hướng nữ nhân kia rời đi, một đôi mắt oán hận cơ hồ muốn cắn nuốt nàng.
Vãn Thanh bĩu môi xem thường, người nào bị đánh xuống đài mà không có vẻ mặt đó.
Sau trận đấu cuối cùng, mọi người cũng đều tản đi, trước khi rời đi
Chưởng môn cố ý nhìn chăm chú Vãn Thanh hồi lâu, hạng người vô danh lại
có thể chiến thắng, chắc chắn không phải là nhân vật đơn giản.
"Có nóng không." Mạc Tử Thần lại gần, ân cần đưa quạt giấy cho Vãn Thanh.
Vãn Thanh quay đầu nhìn hắn, trên khuôn mặt hắn nở nụ cười nhàn nhạt, hình như có phần ngoài ý muốn.
"Bây giờ đi về?"
"Ngươi thấy thế nào?"
Ngược lại Mạc Tử Thần không trả lời Vãn Thanh, xoay người quan sát Minh
Chủ trên lôi đài luận võ, không ngờ lại nhìn thấy Vương Nguyên Bá mang
theo mấy người đi qua bên cạnh.
"Hay là đi trước đi." Vãn Thanh nhíu mày, dù sao Vương Nguyên Bá cũng
biết nàng, nếu bị hắn bắt được, sẽ gây ảnh hưởng không tốt.
Mạc Tử Thần gật đầu, cùng Vãn Thanh ra cửa phủ, ngồi xe ngựa rời đi.
Trở lại sơn trang, hỏi hạ nhân hầu hạ Tư Mã Lưu Vân, biết hắn còn chưa
tỉnh, Vãn Thanh hơi lo lắng, vào xem hắn một chút, thấy sắc mặt hắn bình thường, hồng hào dễ nhìn hơn nhiều, lông mi dài rậm phủ xuống tạo một
bóng mờ tinh tế, sống mũi cao, sắc môi cũng không tái nhợt như trước,
tóc đen vô thức phân tán sau gáy, nói tóm lại không giống người bị
thương, nhưng hắn lại bất tỉnh như cũ, hỏi đại phu đại phu cũng nói
không biết vì nguyên nhân gì, rõ ràng mạch bác đã trở lại bình thường.
Vãn Thanh ngồi trong phòng Tư Mã Lưu Vân một lát liền đi ra, Phó Lăng
Thiên vẫn chưa về, cũng không biết hắn điều tra như thế nào, Dung Chỉ
còn đang điều dưỡng sinh tức trong phòng, có thể thấy lần tổn thương
công lực này hết sức nghiêm trọng, còn cố ý phân phó hạ nhân giữ của
đừng để người đi vào.
Thấy hắn như thế, Vãn Thanh cũng không vào quấy rầy hắn, rảnh rỗi ngồi
trong sơn trang hồi lâu, cùng Mạc Tử Thần trôi qua một ngày nhạt nhẽo,
đêm khuya mới thấy Phó Lăng Thiên mang hạ nhân trở lại, vội tiến lên
nghênh đón lại thấy sắc mặt hắn rất khó coi, nhìn Lý Thanh Sơn bên cạnh, cùng là vẻ mặt u sầu.
"Thế này là sao?"
Mạc Tử Thần nhìn vẻ mặt khó coi của mấy người trước mặt, nghi ngờ hỏi.
"Tìm được đại ca cùng vương gia rồi sao?"
"Thanh Nhi, tới đây."
Phó Lăng Thiên nhíu mày, quay đầu lại đưa mắt nhìn Vãn Thanh, ý bảo bọn
họ cũng đừng tiến tới, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn
sắc mặt mấy người này, sợ rằng chuyện này…
"Sao vậy?" Rốt cuộc vào trong phòng, Vãn Thanh hỏi.
"Chúng ta tìm thấy nơi giam giữ Mộc đại nhân cùng vương gia rồi."
"Vậy sao các ngươi không cứu vương gia ra?"
Mạc Tử Thần là bằng hữu nhiều năm của Phong Huyền Dịch, khó tránh khỏi
dáng vẻ nóng nảy, mặc dù chú ý tới sắc mặt khó coi của Phó Lăng Thiên,
nhưng vẫn thẳng thừng.
"Có phải ngay cả các ngươi cũng không có biện pháp cứu người?"
"Vương gia cùng Mộc đại nhân bị nữ nhi của Vương Nguyên Bá nhốt ở đỉnh
núi Tây Sơn, dưới chân núi có mấy ngàn tinh binh canh giữ, đỉnh núi có
vô số cao thủ, hơn nữa…" Phó Lăng Thiên dừng một chút, lấy ra một phong
thư, "Hình như bọn chúng biết chúng ta sẽ đi qua, sai thủ vệ đưa cho
chúng ta một phong thư."
Vãn Thanh cau mày, mở thư ra, chữ viết rõ ràng.
“Nếu muốn cứu người, đừng vội vọng động.
Nếu không biết sống chết, không dám bảo đảm.”
Vãn Thanh nhíu mày, xem ra Vương Nguyên Bá hoặc Vương Xúc Anh đã sớm
biết hành tung của Phó Lăng Thiên, chỉ sợ bức thư này là để uy hϊếp bọn
họ.
Phong Huyền Dịch cùng Mộc Vân Hạc không biết làm thế nào, nếu cứ như vậy mà xông lên, chọc giận bọn chúng, thật sự không biết sẽ ra sao.
"Vậy hiện tại các ngươi định làm gì, ngồi yên chờ đợi sao?"
Mạc Tử Thần gấp gáp, giọng điệu cũng không tốt, Vãn Thanh trừng mắt nhìn hắn, hắn cũng chỉ “hừ” một tiếng quay mặt đi.
"Thanh Nhi, nàng thấy thế nào."
"Thời điểm này cần biết rõ an nguy của vương gia cùng đại ca, không bằng trước tiên phái vài người ẩn vào, có một tiếp ứng cũng được, nhưng đỉnh núi kia sợ là không dễ dàng." Mặc dù nói như vậy, Vãn Thanh xoay người, tầm mắt hướng về Mạc Tử Thần, Mạc Tử Thần vừa thấy ánh mắt này của nàng đã hiểu ý tứ trong đó.
Tránh né ánh mắt nàng, suy nghĩ một chút, thấy Phó Lăng Thiên cũng nhìn
mình chăm chú, lúc này hắn mới khổ sở gật đầu, "Cũng không phải là không được, nhưng trong Đại hội võ lâm ta đã lộ diện mấy lần, nếu có người
biết ta thì như thế nào mới tốt."
"Vậy càng tốt, nói là Minh Chủ coi trọng võ công của ngươi, mời ngươi
làm thị vệ." Vãn Thanh mỉm cười, xoay người lại nhìn Phó Lăng Thiên.
"Các huynh có thể bắt chước chữ viết không?"
"Ta có thể." Phó Lăng Thiên mỉm cười, xoay người đi ra cửa, "Vậy thì giao cho ngươi, Mạc công tử."
Mạc Tử Thần tức giận đáp ứng, "Vậy trận tranh tài lần sau ai đi cùng Thanh Nhi."
"Ta sẽ tìm người đi cùng, yên tâm đi."
Vãn Thanh mỉm cười, vỗ vỗ bả vai Mạc Tử Thần. Chuyện đã như vậy, hắn
cũng không tiện nói thêm, lộ vẻ tức giận theo Phó Lăng Thiên ra ngoài.
Thời gian cũng không còn sớm, Vãn Thanh nhìn ngoài cửa, sắc trời đã dần
dần tối xuống, trở về phòng ngồi, ăn ít thứ, liền lên giường ngủ thϊếp
đi.
Trong mơ hồ mơ hồ cảm thấy có người đang sờ mặt nàng, giật mình tỉnh
giấc, lại phát hiện trong phòng không có ai, cho là mình đang nằm mơ,
lại phát hiện trước khi đi ngủ cửa sổ vốn đã đóng chẳng biết lúc nào đã
mở ra.
Đứng dậy nhìn ngoài cửa sổ một chút, không có bóng dáng nào, mặc dù nói không biết là ai nhưng lại cảm thấy có phần thận trọng.
"Thanh Nhi."
Ngoài cửa truyền đến một tiếng thở nhẹ nhàn nhạt, Vãn Thanh quay đầu
lại, Dung Chỉ bưng dưa hấu vừa mới cắt tiến vào. "Còn chưa ngủ à, ăn một chút gì đi."
"Sư phụ." Vãn Thanh mỉm cười, thu hồi ánh mắt nhìn ngoài cửa, "Mới vừa rồi là sư phụ sao?"
"Hả? Ta vừa mới tới mà." Dung Chỉ kỳ quái nhìn Vãn Thanh, lại nhìn ngoài cửa sổ một chút, "Vừa rồi có người đi vào sao?"
"Có lẽ là ta nằm mơ thôi."
Vẫn cảm thấy xúc cảm lạnh lẽo trên khuôn mặt, càng nghĩ càng thấy lạnh,
Dung Chỉ nhận thấy sắc mặt vkhông tốt, cũng đi tới bên cửa sổ nhìn một
chút.
"Thanh Nhi, không phải nàng nằm mơ." Vãn Thanh đi tới bên cạnh hắn, theo ánh mắt của hắn nhìn rừng cây ngoài cửa sổ, rừng cây tùng vốn xanh tốt
lại có dấu vết bị dẫm đạp.
"Vậy là ai tiến vào?!"
Thấy bên ngoài như vậy, Vãn Thanh cảm thấy kinh hoảng, Phó Lăng Thiên
không biết làm chuyện như vậy, Tư Mã Lưu Vân thì trái ngược, nhưng hắn
vẫn nằm trên giường không tỉnh lại, sao có thể là hắn.
Mạc Tử Thần? Cũng không thấy hắn có nửa phần yêu thích nàng, cũng sẽ không phải hắn.
Dung Chỉ nhíu mày, "Thanh Nhi, ta thấy đêm nay ta nên ở lại đây. "
Vãn Thanh ngẩng đầu, tuy có dáng vẻ nghiêm chỉnh nhưng khi nói đến đây, lại thấy nụ cười trong mắt hắn.
Ngầm đồng ý ý kiến của hắn, lại nhìn ngoài cửa sổ một chút, hoàn toàn
yên tĩnh, tựa như vừa rồi không có người đi qua, nhưng nhìn chứng cứ,
cũng thật khó tin được.
"Không cần suy nghĩ nhiều, có ta ở đây sẽ không có người đến." Giọng nói của Dung Chỉ rất dịu dàng, đưa tay nắm lấy vai Vãn Thanh, Vãn Thanh
nhíu mày, quay đầu lại cảnh giác nhìn hắn, "Không phải là người chứ?"
"Sao có thể, ta quang minh chính đại đi vào là được, cần gì phải lén lén lút lút."